Ads 468x60px

.

Chủ Nhật, 27 tháng 2, 2022

Chương trình năm năm


Xã-hội ba-đào ký

Chương trình năm năm

Nguyễn Công Hoan
(1903-1977)


Trong: An Nam Tạp chí số 31 (05/03/1932).

Những cảnh khốn nạn - Tập 1 Tay trắng, trắng tay







Mời nghe đọc
Mời nghe đọc - Internet Archive
- Kênh Cô Vân thực hiện - Diễn đọc: Cô Vân.




Mời đọc Bản đánh máy

Những cảnh khốn nạn
Tập 1 Tay trắng, trắng tay

Nguyễn Công Hoan
(1903-1977)


Tiểu thuyết Những cảnh khốn nạn, tập 1, dày 218 trang, viết trong thời gian ông dạy học ở Lào Cai, được xuất bản vào năm 1932.

Tiểu thuyết Những cảnh khốn nạn có 2 tập, tập 1 mang tên Tay trắng, trắng tay, tập 2 là Chiếc nhẫn vàng (chưa tìm thấy).

Những cảnh khốn nạn, tiểu thuyết (gồm 2 tập:
tập 1 Tay trắng trắng tay, PTBNS số 55;
tập 2 Chiếc nhẫn vàng, PTBNS số 58) năm 1940.



Để đọc, xin nhấp chuột vào chương muốn xem.

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2022

Nổi tam-bành





Mời đọc Bản đánh máy
Xã-hội ba-đào ký

Nổi tam-bành

Nguyễn Công Hoan
(1903 - 1977)


Mỗi khi cô X. tôi sực nhớ đến cái món tiền họ của ông Y. thì cô lại nổi tam bành. Mà trời ơi! Ai đã trông thấy cô nổi tam bành, cũng phải lắc đầu, lè lưỡi, bụng bảo dạ, giá nhỡ vô phúc dính dáng tiền nong với cô ấy mà không sòng phẳng thì thà mang ngay ông Tứ đại, ông Ngũ đại ra bầy ở hội chợ mà bán còn không nhục bằng.

Này, cứ cái to lớn mập mạp của cô ấy, trông cũng đủ khiếp; vậy mà, cái mặt cô đỏ bừng, cái mắt cô quắc lại, cái mồm cô soạc ra, hàm răng cô rịp vào, gân cô nổi lên, cô nhẩy sồn sồn, cô thét the thé, cô sỉa, cô sói, cô đấm, cô vỗ, đùng đùng, đùng đùng, thì cứng bóng vía như tôi, nhưng mà eo ơi, mỗi khi đêm nằm một mình mà nghĩ lại, lại giật mình thon thót.

Người ta bảo cô ấy cao số, vì hai gò má cao phải kén kỹ nên muộn chồng nhưng mà nói ra sợ cô giận, chớ giá bà cụ B. nhà cô có gọi tôi mà cho không tôi cũng lạy cả nón, vì nhỡ lúc tôi bướng, cô lại nổi tam bành cả với tôi, thì tôi bỏ sừ. Vả chăng vì cái dáng õng ẹo lúc đứng ngồi, cái lượt nước hàng phiết trên mặt, lúc nào cũng có nói khoác cho cô, nhưng tôi tìm mãi không thấy cô ấy nõn nà ở chỗ nào cả, mà động tôi gặp cô đi phố, thì tôi lại nhớ đến câu cô ấy rủa ông Y.

- Ai ngờ cái nhà ông ấy thế mà Sở Khanh, lấy họ non rồi ỳ sác ra đấy, bây giờ đổi về Hà Nội thì ai biết nhà ở đâu mà lên đòi.

Thôi chẳng cần ân tình gì nữa chẳng cần nể nang gì nữa, chẳng ông với ênh đếch gì nữa, phen này bà gặp mày ở Hà Nội mà bà không sé nhỏ được sác mày ra thì bà không nghe.

Cô còn tuôn hàng cột những câu can hệ đến gia phả nhà ông Y., và những tiếng, hễ tôi nói ra thì các ngài bảo là thô tục nữa kia!

Bà B. mẹ cô cũng tức lắm, đã chịu khó đi hỏi giò xem từ ngày ông Y. ở D., đổi đi Hà Nội, thì làm ở Tòa nào, và thuê nhà ở đâu? Nhưng chẳng ai biết cả.

Có người bảo ông ấy thuê nhà ở Hàng Bông, nhưng không biết số nhà một trăm bao nhiêu, có người bảo ông ấy mới lấy vợ cô đầu dưới Khâm Thiên, và vẫn cho vợ dọn nhà hát để kiếm thêm lời lại có người bảo ông ấy đã thôi việc nhà nước, và chốn đi đâu mất rồi vì chót hà lạm vào một món tiền công, sở dĩ ông Y. cứ phải dấu kín chỗ ở, hẳn vì ông ấy nợ nhiều quá, mà muốn lánh mặt cho nên chính những người bạn, thân đến đâu thì thân, đố ai biết đích ông ở đâu đấy? Có một lần người bạn nối khố với ông, ở tỉnh D. tình cờ, bắt gặp ông lơ phờ ở ngoài đường, vồn vã hỏi nhà ông để đến chơi, thì ông bảo: Tao ở phố Hàm Long số 25.

Lúc đến thì té ngay ra nhà một ông tham canh nông, suýt bị chó đuổi cắn chết.

Ngày ông còn làm việc ở tỉnh D. ông thuê bên cạnh nhà bà B. đẻ ra cô X.

Bà B. giầu lắm, thuờng vẫn cho vay mượn một vốn bốn lời, và cầm cái nhiều bát họ, mà vì cô X. có cái óc kinh tế thạo hơn mẹ, cho nên bao nhiêu công việc về tiền nong, bà B. phó thác cho cô chủ chương cả. Ông Y. trẻ mà hay chơi thường lương tháng nào lĩnh về chỉ nằm tạm trong túi trong mấy giờ rồi rủ nhau tẩu thoát hết cả. Vì vậy muốn sắm ăn, sắm mặc, ông phải nhờ người đến giỗ ngon giỗ ngọt với bà B. và cô X. cho vay bốn trăm trả dần làm hai mươi tháng mỗi tháng hai mươi đồng. Ấy theo trong biên lai thì cái món tiền vay chững chạc như thế, nhưng thực ra phải tiền hoa hồng, và trừ đầu trừ cuối, ông chỉ được tiêu có hơn hai trăm.

Ông đóng sòng phẳng được hai tháng, rồi ông có nghị định đổi về Hà Nội. Trước khi lên đường ông có đến chào bà B. và dặn ngọt ngào rằng:

- Rồi cứ đầu tháng cháu lĩnh lương, sẽ gửi măng-đa về hầu cụ.

Thế cho nên phàm vật gì ngọt ngào cũng dễ nuốt cho nên ông Y. cũng nuốt trôi ngay lời giặn ngọt ngào mà bà B. thì đắng như ngậm bồ hòn một tháng, hai tháng, chờ chẳng thấy thư từ, hỏi chẳng biết tin tức nên mỗi khi mẹ con nói chuyện đến cái món nợ 400$ của ông Y. thì sốt ruột, bà B. lại cáu, cô X. lại nổi tam bành: cái mặt cô đỏ bừng, cái mắt cô quắc lại, cái mồm cô soạc ra, hàm răng cô rít vào, gân cổ cô nổi lên, cô nhẩy sồn sồn, cô thét the thé, cô sỉa, cô sói, cô đấm, cô vỗ, đùng đùng, đùng đùng, thì, cứng bóng vía như tôi, nhưng mà eo ơi, mỗi khi đêm nằm một mình mà nghĩ lại, lại giật mình thon thót.

Ai ngờ cái nhà ông ấy thế mà Sở Khanh, lấy họ non rồi ỳ sác ra đấy, bây giờ đổi về Hà Nội thì ai biết nhà ở đâu mà lên đòi. Thôi chẳng cần ân tình gì nữa chẳng cần vẻ vang gì nữa, chẳng ông với ênh đếch gì nữa, phen này Bà gặp mày ở Hà Nội bà chẳng sé nhỏ được sác mày ra, thì bà không nghe.

Nói xong cô X. thu xếp va-li quần áo, đi Hà Nội quyết tìm cho được vết chân ngựa truy phong.

Ba hôm sau cô trở về, xe vừa đặt bịch xuống trước cửa, cô đã hầm hầm nói với mẹ:

- Chẳng tìm thấy nó đâu, rõ tức quá lại mất thêm mấy đồng bạc hành lý.

Rồi mẹ con cũng tự tìm câu an ủi nhau để dẹp nỗi bực mình. Hai tháng sau mẹ con nhân nói đến chuyện một cô bạn cô X. sắp cưới rồi dây dưa thế nào lại khơi đến cái bát họ 400$. Bà B. nóng như lửa, gắt um làm cho cô X. thương mẹ và tiếc tiền, lại nổi tam bành với...quân sỏ lá,  cái mặt cô đỏ bừng, cái mắt cô quắc lại, cái mồm cô soạc ra, hàm răng cô rít vào, gân cổ cô nổi lên, cô nhẩy sồn sồn, cô thét the thé, cô sỉa, cô sói, cô đấm, cô vỗ, đùng đùng, đùng đùng, thì, cứng bóng vía như tôi, nhưng mà eo ơi, mỗi khi đêm nằm một mình mà nghĩ lại, lại giật mình thon thót.

Thế rồi sáng sớm hôm sau cô lại sắm sửa đi Hà Nội quyết lần này không chịu về không như lần trước.

Rõ thật hão quá, Hà Nội hàng mấy trăm phố, hàng mấy nghìn nhà, hàng mấy mươi vạn con người, mà đi tìm một người cố ý trốn tránh, lẩn lút thì tìm sao được? Thế cho nên vài hôm sau cô X. lại về không chẳng nên lấy làm lạ.

Nhưng cũng đáng phàn nàn cho cô lượt này đi Hà Nội ngơ ngẩn thế nào cô để cho kẻ cắp nó cắt mất túi, lấy mất 200$ mang lên định buôn hàng. Thế là số cô đen, cho vay mất nợ, đi buôn mất cắp, rõ cái lão Y. nó làm hại đơn, làm hại kép nhà người ta.

Việc buồn muốn rập đi chẳng xong, một hôm có người đến chơi lại gợi đến chuyện ông Y. quỵt nợ, khiến cho bà B. lại tiếc mà cô X. lại nổi tam bành, cái mặt cô đỏ bừng, cái mắt cô quắc lại, cái mồm cô soạc ra, hàm răng cô rít vào, gân cổ cô nổi lên, cô nhẩy sồn sồn, cô thét the thé, cô sỉa, cô sói, cô đấm, cô vỗ, đùng đùng, đùng đùng, thì, cứng bóng vía như tôi, nhưng mà eo ơi, mỗi khi đêm nằm một mình mà nghĩ lại, lại giật mình thon thót.

Cô lại lên Hà Nội quyết phen này gặp được thằng sỏ.

Thế nhưng cũng lại như mấy lần trước, ở Hà Nội mấy hôm cô tâng hẩng về không.

Ấy đã ngót một năm nay cô X. nổi tam bành với ông Y. đến hàng mấy mươi lượt, mà bao giờ lúc cơn giận lên, cô cũng làm kịch liệt vùng vằng đi Hà Nội, mấy hôm không gặp, cô về cô lại than thân vừa mất mấy chục đồng bạc hành lý, vừa đeo thêm cái nhọc sác, vì mỗi khi đi về như thế, cô X. ngủ mấy ngày không lại, bỏ cả bữa cơm.

Nhưng nếu tháng tháng cô lại phải nổi một cơn tam bành, nhưng thế mà lần nào cái kết cục cũng vậy, thì gần như cái chương trình rồi còn gì nhầm và dại nữa, vậy mà cô X. vẫn không chừa là tại làm sao?

Là tại rằng chính một hôm tôi cùng đi một chuyến xe lửa với cô X. lên Hà Nội. Khi xe tới hành khách đông, đương lô nhô chen nhau xuống sân ga, thì lúc đi đường tôi nghe thấy tiếng người quen gọi ở đằng sau rằng:

- Đây kia mà!

Tôi quay lại thì ra ông Y. đương đi theo tôi có ý vội vã, tôi tưởng ông Y. gọi tôi, tôi mừng quá đứng lại chờ, giơ tay bắt và nói khẽ vào tai bạn:

- Chết, chốn đi, cô X. đi đằng trước kia kìa... anh có trông thấy không?

- Biết rồi, tôi xin lỗi anh nhé, để bận khác.

Nói xong ông Y. lại bắt tay tôi, và rảo cẳng bước mau, rồi lại gọi:

- Đây kia mà, đằng sau này kia mà!

Tôi nhìn theo ông Y. mà trống ngực thòm thòm, sợ thay cho bạn, bạn sắp bị sé nhỏ, sao không rẽ cương ngựa truy phong đi cho thoát nạn, vì lúc nào tôi cũng tưởng tượng đến cái tấn kịch nổi tam bành, cái mặt cô đỏ bừng, cái mắt cô quắc lại, cái mồm cô soạc ra, hàm răng cô rít vào, gân cổ cô nổi lên, cô nhẩy sồn sồn, cô thét the thé, cô sỉa, cô sói, cô đấm, cô vỗ, đùng đùng, đùng đùng, thì, cứng bóng vía như tôi, nhưng mà eo ơi, mỗi khi đêm nằm một mình mà nghĩ lại, lại giật mình thon thót.

Tiếng gót giầy nện xuống gạch kêu bôm bốp, ông Y. đi càng nhanh tôi vẫn trông, thì thấy lúc đến sau lưng cô X. ông vỗ vào vai mà nói:

- Mợ, tôi đây kia mà, gọi mãi.

Cô X. quay lại mừng rỡ, đưa va-li cho ông Y. sách rồi hai người cùng đi ngang với nhau, cười nói chuyện trò những gì rất thân mật.

Thì ra, thế là cái quái gì. Mỗi bận cô X. tôi nổi tam bành, thì ông Y. tôi lại được một phen cơm no bò cưỡi. Thảo nào, không trách cô cứ quen mui nổi tam bành luôn luôn! 


An Nam Tạp chí - Số 6 (15/12/1932)



Mời đọc Bản chụp dạng ảnh

Bà chủ




Mời nghe đọc
Mời nghe đọc tại - Internet Archive
Diễn đọc: 1. Cô Vân

Mời nghe đọc tại YouTube - #nguyenconghoan
1 Kênh 1 Video



Bà chủ

Nguyễn Công Hoan
(1903-1977)


Trong: Ông chủ bà chủ, những truyện thực từ mười năm về trước (NXB Đời Mới, 1944 - 213 tr.)
Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
PDF

Mời đọc và lấy về PDF
Toàn bộ: Ông chủ bà chủ, những truyện thực từ mười năm về trước (NXB Đời Mới, 1944 - 213 tr.)
Ông chủ: Trang 7-112
Bà chủ: Trang 112-222

Bà chủ, tiểu thuyết. Đăng trong Tiểu thuyết thứ bảy số 71, 72, 73, 74, 75, 76, 77 (1935). Đời Mới xuất bản (in chung với Ông chủ), 1944.

Tham khảo: Các bài viết liên quan

2. Mời đọc Bản đánh máy
3. Mời đọc Bản chụp dạng ảnh
Mời đọc Bản đánh máy
Mời đọc Bản chụp dạng ảnh
chương 1 công việc của ban Trấn Hưng Đạo Đức không có lẽ bàn Trần Hưng Đạo đức
của làng ven từ ngày lập ra đến giờ lại không làm việc để đỡ mang tiếng cho hội
đồng cải lương là 27 vẽ nhưng nếu bạn ấy có đủ thế lực thì hẳn cô Minh nhà ông
Nghị mai đã bị trừng phạt biết bao lần rồi ở làng bao giờ cũng vậy người ta đối với
nhau bằng lý mà người ta lại đối với nhau cả bảng tình bà trưởng ban Trần
Hưng Đạo Đức bị ức mà tha cho cô Minh thì bà nhăn mặt thở dài và phàn nàn to
với người khác nếu lần sau hội đồng Không cho tôi tự quyết làm việc thẳng
tay thì tôi cũng chẳng tham gì mấy đồng bạc lương tôi sẽ xin từ chức để đỡ bị
Cười là ăn hại nhưng đến khi người ta bắt được quả tang vợ anh bếp Nhã tự tình
với trai ở đầu cầu thì hội đồng nhất định nhận thực là chị ta hiện lúc ấy ở nhà bà trưởng ban lại nhăn mặt mạnh hơn
thở dài lâu hơn và phàn nàn với người một câu ngắn hơn và khẽ hơn rằng nếu lần
sau hội đồng cứ ăn tiền tư vị thì tôi quyết xin từ chức nhưng chăm bó đuốc
cũng vỡ được một con ếch thì trong trăm lần sau sao chả có một lần làm cho bà
hài lòng này bà độ ngót 40 tuổi quá chồng sớm mà
không có con giá như ai kia Bà đã bước đi cầu nữa tội gì lôi giải sự sống bằng
những ngày quạnh hiu nhưng bà thì không bà rất Khinh những bọn gái quá có đủ
điều kiện về vật chất và tinh thần mà còn cho sự lấy chồng nữa là cần thiết bà
chê đời ai lại dại như con mẹ Dậu trên ngõ cả bao giờ bỏ con bỏ cuộc mà đi lấy
thằng Linh khố đỏ bà thì khôn bà nhất định thờ chồng cho đến ngày đầu bạc răng
long và chiều chiều bà vẫn lên chùa tụng kinh niệm phật vì bà nghĩ sống mà làm
ích cho đời thì không là sống thừa cho nên thỉnh thoảng tiếp đàn bà con gái
trong làng bà hay nói chuyện đạo đức và ca tụng chữ tiết chữ Chinh cả làng tặng
cho bà cái tên là bà phật không phải là quá đáng bà rất nghiêm nghị bà là một
nhà đạo đức Đúng khuôn Đố ai thuộc được trên mặt bà nét xoăn cười ở chỗ nào từ
ngày được ứng cử trưởng ban thì lúc nào bà cũng hết sức lo làm cho tròn bổn phận Bà mơ màng đến cái quả Phúc sinh xinh
sau này đạo đức của bọn trẻ em làng ta lời ông tránh hội nói là ở trong tay bà
bà nên vì danh dự làng ta mà dắt họ theo chân núi gót bà đi vào con đường thẳng
rồi ông đưa cho bà quyển sách dày nói về quyền hạn của viên trưởng ban đạo đức
người ta chép thêm ra một bản gián ở cửa đình nhưng tạo hóa dù không có trí khôn
cũng không hề làm ra cái gì thừa huống chi là người sở dĩ lại một đống sạt
những người bàn Trần Hưng Đạo đức của làng ven trở mãi cũng có việc mà làm thì
đây có một buổi tối buổi tối hôm ấy mặt chị Hằng buồn rưng rức như cô con gái
Mượn Chồng uể oải cố thả cho xong nhưng Ánh nhợt nhạt xuống đất rồi lảng đi Ngả
từ phía chân trời bác hắn lý tình cờ thấy ở sau đình trong bụi cây có tiếng
động cô giữ lương tâm nhà nghề bác đánh bạo dừng bước lại nghe vừa nghe vừa lo
trong tay không cầm khí giới nhưng đó chỉ là những tiếng nghỉ non mê hồn của cặp trai gái đương tình tự bác bèn can
đảm ùa vào định bắt sống thì rủi Cho bác cái bóng quần trắng giẽ lá biến nhanh như
điện ba của tay theo thì may sao bác vớ được nạm tóc dài cháu lạy bác cháu lạy
Bác nghe tiếng quen quen Bác nhìn kỹ và tận mặt người bị nạn thì đáng kiếp chửa
ra là con Thanh con thẳng mõ trong làng cháu Lậy bác bác tha cho cháu bác khám
giữ thế công quác mắt nói mày nói chuyện với đứa nào đi theo tao về anh
chàng chiếu vào mặt con Thanh càng thêm nhợt nhạt bạc hà lôi tà áo nó đi đến
bác đánh
quên không hỏi bác khán xem chúng nó nói chuyện với nhau ở chỗ nào rồi Lan đám đông bà trưởng ban Trần Hưng
Đạo đức thong thả nghiêm nghị đến người ta im phăng phắc Xem các cụ phân xử ra
làm sao người ta nhìn chòng chọc vào bà người ta tưởng như một vị thần Minh Cứu
Thế mới đến bà trưởng ban nhân mặt liếc mắt nhìn con tanh một cách rất thương
hại rồi cất tiếng thưa các cụ Các cụ cho gọi chúng tôi ra có việc gì ông tránh
hội mời bà vào trong nói đây hội đồng giao cho bà con bé này ban nãy khán
thủ vừa bắt được nó trò chuyện với trai bà trưởng ban sửng sốt cao đôi lông mi
Và Thở dài chán ngán ông tránh hội lại tiếp mà chúng nó dám Hỗn xược là dắt
nhau đến sau đình bà trưởng ban giật mình giỏi đất ơi cho nên hội đồng Quyết
thẳng tay trừng trị chứ không vì một lẽ gì mà tha được bà trưởng ban ngạc nhiên hỏi bẩm các cụ
nó là con nhà ai ông phó hội nói nó là con Thanh con thẳng mõ Vâng vậy bà chớ
ngại Vâng bây giờ hội đồng làm biên bản để giao cho bà bà nên lấy đạo đức mà cảm
hóa nó Dạ xin vâng rồi bà dì tai hỏi bác khán tí
chính Bác bắt được bác hắn tươi tỉnh nét mặt quan trọng như người mới làm được
một việc phi thường đáp Vâng thưa bà cháu rình Chúng nó đã lâu lắm Hôm nay
mới bắt được ông tránh hội quay ra nói ta khen cho chú có công nghe chưa bác
khán ngủm mỉm chắp hai tay đáp Dạ đoàn ông tránh hội bảo bà trường bà định làm
thế nào bà có thể nói qua loa cho hội đồng nghe được không nghĩ ngợi một lúc bạn đáp thưa trình các cụ bàn Trần Hưng
Đạo đức mục đích là làm cho những hạng con gái đã mất nết biết bỏ đường cong mà đi đường thẳng chúng nó Sở dĩ hư là do
tư tưởng nó xui nên cho nên không thể Phạt bằng tiền hoặc phạt đánh đòn được bệnh tinh thần có thuốc tinh thần thì
chúng tôi tính phải nên ôn hòa lấy lời lẽ ngọt ngào mà khuyên bảo nó đá kia dẫu
rắn một vết móng tay không đủ vạch lên hẳn thì trăm nghìn lần bạn ước lần ăn
phải thành một vệt vậy xin các cụ cứ sao con Thanh cho tôi tôi xin chịu hoàn toàn
trách nhiệm về việc sửa đổi tâm tính nó giọng hùng biện như rót vào tai mọi người ông tránh hội gật gù ông phó hội
lim dim ông thờ ký Khoanh tay trước ngực bác khán và anh em tuần sờ mó hết đoạn
cột nọ đến đoạn cột kia bà trưởng lại nói tiếp nhưng chúng tôi muốn xin các cụ một điều
là chúng tôi muốn cho bàn đạo đức làm việc được toàn quyền để lấy tiếng với làng khác Vậy muốn bài trừ hẳn cái tệ hư
đến của con em trong làng thì trên tôi xin các cụ một mực Công Minh dưới tôi
nhờ các khán với anh em nên chịu khó đi lục bát cho giết sống mà các ông các bà
trong làng cũng vậy tôi xin rằng hệ ai nghe nói Con cái nhà nào hư thì cứ lẳng
lặng đến bảo nhỏ tôi tôi sẽ cho người đi Dò la để biết hư thực như vậy một sự
Chấn Hưng Đạo đức không ai nên coi như việc của một người mà nên nhận là việc chung tất cả làng mới được lời nói phải
bao giờ cũng dễ lọt tai những ý kiến của bà trưởng ban được Ai cũng hoan nghênh
lắm còn Thành bị cả im lặng nó đè nén mỗi phút một nặng thêm nó chỉ muốn cho
người ta đem nó đi một chỗ nào vắng rồi tha hồ muốn làm tình làm tội gì thì làm cho xong đi chứ hàng mấy trăm con mắt đổ
dồn cả bảo nó như từng ấy mũi tên cắm vào làm cho nát ruột nhổ gan trong khi
nó đang mơ màng thì thị trường lại gần Cởi trói cho nó và tươi tỉnh ngọt ngào
nói nào chị đi theo tôi về nhà tôi nhé chị này trước ngoan ngoãn lắm cơ mà còn
thành chán nản đứng dậy theo bà trường bà trường ghé tai Thằng Mõ dặn dò rồi
ngày ngày cứ cho nó lại nhờ tôi nhé Đừng ngại Nếu để nó hư Có ngày thì khôn đấy
Thằng mo chắp tay gật đầu Dạ rồi bà trưởng và con Thanh cùng đi đàn bà trẻ
con theo sau nhưng lũ tuẩn quát còn gì nữa mà xem ông tránh hội dọa thôi Ai Nấy
Đi về nhà ngủ Nếu không bị phạt hai hào còn thành theo bà trưởng về nhà nó Bèn
lén ở hè chờ bà đánh diêm và thắp đèn khi trong nhà có đủ ánh sáng còn thành
liếc mắt nhìn nó thấy trên tường treo tranh Đức phật bà quan âm mà nó giận cả tóc gáy bà Trường ngồi trên ghế rót nước
uống có thể gọi nào chị Thanh vào đây tôi hỏi chị chỉ làm giày già cho tôi
thôi thế nào lại dại dột làm vậy còn thành cúi mặt không đáp nghiêm trang
bà trưởng hỏi các cụ đã giao cho tôi thì chị không nên giấu diếm một điều gì Các
cụ muốn cho chị hay mà tôi đây nếu làm cho chị đổi tâm tính tôi cũng được hả Dạ
chị chẳng mất gì mà tôi cũng chẳng được gì vậy chị nên nói Thực nhé Còn thành
cảm động khẽ đáp vâng Ừ Thế tôi hỏi chị
nghĩ thế nào mà chị lại dại dột làm vậy lên giọng run run còn thành đáp
và tha cho con quả là con dại dột Ừ chị
nên thu hết cái dại dột của chị cho tôi nghe còn thành Huhu lên khóc Nó khóc đến
5 phút đến nỗi bà trưởng phải thở dài và lắc đầu rồi nén mãi nó mới nói
thưa bà con dại dột vì chẳng nghe anh ấy mà ngồi ở mái góc đình bên kia bà trưởng
cau mặt nói không tôi không hỏi thế việc ấy chị phải nên hối hận mới phải
còn thành Nhìn bà trường tỏ vẻ ngạc nhiên bà trưởng hỏi tại làm sao chị lại
quá nghe một người con trai thế Lậy ba bà tha cho con tại con yêu anh ấy
chị yêu anh ấy tại làm sao chị lại yêu anh ấy bẩm ba tại anh ấy yêu con bà trưởng lắc
đầu nói không được thế đợi chị quý nhất cái gì bẩm con quý nhất anh ấy
hổ Chị này vẫn còn mê muội quá Đàn bà con gái không gì quý bằng chữ trinh chữ
tiết Người ta bảo chữ trinh đáng giá nghìn vàng chỉ có nghe thấy cậu ấy chưa
bẩm bà có thế mà chị nỡ nghe theo những lời đường mật của là con trai tơ họ chỉ cố lừa dối
mình để họ dắt mình xuống Hang Sâu vực thẳm đàn ông là hạng người chí bạc bà
không kém gì đàn bà đâu chị tưởng chị tin được họ đấy hẳn Bây giờ tôi cho chị
nghĩ lại những người bị chai Lừa Dối Xem đến bây giờ họ còn được sung sướng như lúc mới nữa không
trầm ngâm còn thành đáp bẩm bà nói rất phải bà trưởng cười đó
xưa chị Ngoan Ngoãn ngẩn nào ấy thế mà Chị lầm lỡ một phút là bị hại cả một đời
chị nên biết hối mà sửa lại tính nết tôi sẽ giúp chị một tay rồi ngày ngày chị cứ
đến đây Tôi chỉ coi chị như người em út tôi sẽ nói rõ bụng dạ của người đàn ông
thế nào cho chị nghe Chị nên coi họ như kẻ thù chỉ người nào cha mẹ ta gả cho ta
mới có quyền được ta yêu rồi che tay lớp ngọn đèn cho khỏi chói mắt bà nhìn ra
sân nói thôi
từ ngày dương thấy thanh thường ra vào nhà cô thì sao nghe được những lúc Thanh qua cửa nhà mình bởi vậy lần nào Thanh
đến nhà bà trường để nghe giảng đạo đức cũng thấy sương đứng ở trong cổng mát lấm la lấm láp lần đầu thanh thấy xương
mỉm cười gật gật thì thanh thấy làm ngượng và thẹn lần thứ hai thanh đã hơi
quen cái gật đầu và cái mỉm cười Lần Thứ Ba Thanh mỉm cười để đáp lại tấm Thịnh
tình của người tri kỷ nhưng mà mỗi bận Thanh được nghe bà Trưởng Giả nghĩa lý thì linh hồn như được khoan khoái Tơ
Lòng đứt ngẫm đến bộ mặt nhăn nhở của xương mà tầm mà kinh thế nhưng mà mỗi
bản Thanh về qua nhà sương thì cái đuôi mắt cái nhếch môi của xương lại làm cho
Thanh thấy nhẹ nhàng vân vân rồi trong cái óc còn con biết bao nhiêu tư tưởng
tranh nhau ngôi bà chủ những cái làm cho người ta được trông thấy sự sung sướng ngay trước mắt bao giờ cũng dễ được
người ta chuộng hơn Bởi vậy Thành thầy Tơ Lòng vẩn Vương coi
bà trường như một con ma dại vì lẽ ấy thanh nàng đến nhà bà trường Chẳng phải
thanh ưa nghe những lời nghĩa lý vàng ngọc nhưng mục đích chỉ để được nhận lấy những lời ong bướm ngọt ngào của xương
Rồi dần dần Thành nói chuyện với xương nói chuyện ban ngày nhiều nhất là một
câu nên thanh muốn nói từ hai câu trở lên bèn bằng lòng nói chuyện với xương Lúc tối Bởi vậy ngoài những buổi đến nhà
bà trường để nghe bà trau dồi đạo đức Thanh còn đến cả nhà bà vào lúc chập tối để Lẻn sang với xương Nghe Xương trau
dồi ái tình bà trường Tưởng Thanh chăm chỉ thì ngạc nhiên và khen tốt lắm Tôi
mừng cho chị đã cài Tâm cải tính thế là việc làm của tôi đã có kết quả mặt bà
trường vừa nghiêm trang vừa vui vẻ thành như mình ngồi cạnh thỉnh thoảng lại liếc
mắt lên đồng hồ bà trưởng nói nếu ai cũng dễ dạy như chị thì đáng mừng cho
tương lai phụ nữ làng ta rồi bà thở dài cau mặt chúa hay đổi bụng là cái giống
đàn ông đấy chị ạ Thấy thanh rất chú ý bà trưởng tiếp đàn bà mình thì hay nhẹ
dạ dại dột Bởi vậy ta nên coi họ như con rắn độc ta chưa đến gần họ và cho họ đến
gần Ái tình là một bãi chiến trường ít kẻ được hoàn toàn không bị thương thường
thường cả đôi trai gái cùng bị đau đớn ngang nhau thành cũng thỏ dài thưa bà còn nên coi
đàn ông như bậc thang không bà trường nghĩ ngợi hỏi bậc thang đưa ta đến đâu
đưa ta đến chỗ giàu sang phú quý nếu vậy nghĩa là chị muốn có mới nới cũ mà cái
mới tất phải hơn cái cũ bà trưởng nhăn mặt lắc đầu nhưng nếu chị được lên về
mặt vật chất ăn chị phải xuống về mặt tinh thần người con gái quý chịu Trinh
thì người đàn bà Quý chữ tiết ta chỉ có thể hơn đàn ông được cái ta không đổi bụng bao giờ chị xem chị nên lấy tôi làm
gương nếu tôi không giữ tiết thỏ chồng sao tôi được làng ta kính trọng sao tôi
được hội đồng hương hội Trọng rụng như thế này đó cái lợi đó cho nên tôi muốn
khuyên ai ai cũng nên bắt chước tôi đồng hồ điểm 3 tiếng thành nhìn ra ngoài
sân tối mịt bà trưởng tiếp bao giờ ở đời người ta biết chụm tinh thần thì
bỗng thành đứng phát dậy thưa bà con xin phép về kẻo tôi bà trưởng ngẩn ngơ được
thế nhưng mà nhưng mà thưa bà ngày mai và tối mai còn
lại xin Đến hầu chuyện bà được thế nhưng mà thấy bà trưởng cau mặt thành đỡ lời
Vâng con xin đến luôn bà trưởng nắm tay Thanh nghiêm trang nói
thôi chị không cần đến đây buổi tối thất vọng thành buồn rầu còn tưởng đến
buổi tối vẫn hơn nhưng chị là con gái mà Vâng xong con đến Hầu bà thì còn sợ chi
nữa thôi và buổi tối tôi bận có khi tôi đi vắng thì chị không gặp được đâu Ừ mà
tối mai tôi phải đi đằng này kia mà thành chào bà trưởng đi xa cái bóng đèn
chạy vô gia công rồi biến lẩn vào trong quãng tối như mực Nhưng cái bóng ấy
không biến mất nó là hiện ra dưới mái cổng nhà sương sương dắt tay Thanh đi
lèn lén theo Hàng Rào rồi ra vườn hai người ngậm miệng nín hơi đến gốc cây
nhãn Sương Bảo Thanh ngồi xuống và hỏi chuyện thôi thì anh chị tha hồ mà cởi gan cởi ruột một lát thành nũng nịu bảo
xương tôi tiếc rằng những buổi vui vẻ này rất hiếm
sao tại tôi không xưng là em kia mà gọi
anh là anh kia mà quên mãi Tại em Ừ thế
có thần Thiết Đảm thắm hơn không nào tại em làm sao Tại em không được phép bà
trưởng không được phép thế nào Bà bảo em chớ nên đi tối và buổi tối ba hay đi
vắng thì em cứ vào vào đấy rồi em sang đây với anh Thành nắm tay xường đáp Anh
ơi nhưng mà vì bà đi vắng em phải về ngay lúc ấy ngoài đường còn đông em Lẻn
sang đây sợ người ta bắt được lượt nữa thì chết lặng yên một lúc giường nói
thế bà giảng giải em có thích nghe không việc bà nói để lấy tiền thì bà cứ nói mà
việc em nghe để lấy tiếng thì em cứ nghe còn như thích hay không Cái đó tự trong
bụng thế bụng em tiếp tục em ấy à Anh hỏi dở Thế nếu em
thích nghe bà sao em còn đến đây nghe anh rồi hai người xúc xích cười xường
nói nhưng em có làm ra vẻ thích nghe không Cái đó tất nhiên rồi bà yêu em lắm
như thế bà mới không ngờ em vậy em khôn khéo lắm nhỉ thì anh tính ở đời có trải
mới khôn đã dại lần trước thì lần sau phải dạng chứ Ở đời này cứ thật thà mãi
sao được Thế mai em lại đến đây với anh nhé khó lắm em không muốn đi đằng cổng
dường nghĩ ngợi rồi đáp được rồi Em có biết bên nhà bà trường có cây đu đủ
không có ở góc nhà Cạnh gốc cây có lộ Cho chui
Em có nhận thấy không trả anh bắt em làm chó à Làm chó một tí
để sang với anh để hưởng sự sung sướng kia mà đi được của chó chứ có làm chó thật đâu
mà sợ Thành cười ngặt nghẹo đáp được Vậy
mai em cứ vào vào nhà bà trường khi bà không có nhà thì em đến khóc đu đủ rồi
sang đây với anh anh sẽ chờ ở đó thế ngộ bên ấy có người biết không Khi
nào đẩy tớ nó ở cả dưới bếp nó sợ bà trưởng vì bà đứng đắn lắm em cũng sợ ba
em nhìn bà như Nhìn Đức Phật vậy chính anh cũng sợ Cô anh cô Anh mà biết
anh em ta dàn díu với nhau thì cô anh không tha đâu anh à Nhưng anh đoán với
em rằng anh sẽ không nói chuyện em với ai cả Thế em còn nghĩ anh hay sao thấy
xưởng dặn dỗi thành đáp không là dặn anh thế phải em ạ không ai kín chuyện cho bằng
anh mà Anh chỉ sợ em vô bô cái mồm thì thật chết vậy anh lại ngờ em sao Thôi
thì anh em mình tin nhau là hết đàn ông hay đổi bụng lắm Đàn ông khó tin lắm
cũng như đàn bà mà thôi thì Miễn là chúng ta yêu nhau rồi đằng đông đám trời đen đã nhuộm màu
sữa đám mây đã lờ mờ rõ thành cáo từ xương em về nhé giường ngẩn ngơ em về
trăng sắp mọc rồi anh ạ Ở đây lâu lúc ra không tiện sườn thỏ dài thành thở dài
hai người dắt tay nhau đứng dậy thanh theo xương lẩn lút dưới các bụi cây rồi
đi ra rất êm ái Thành đi trên đường cái trong lòng hồi hộp nghĩ đến những phút
êm ả cùng xương mà oán những ai đặt ra những cái then chốt để khóa đàn bà một cách vô lý ai sống thế nào thì sống mình
như có hại gì đến ai suốt năm canh thành mong đến sáng để trải qua nhả xương Rồi
ngồi đối diện bà Trường Thành mong chóng được về để gặp người yêu lần nữa rồi mặt trời ta mặt trời lặn vầng trăng
đỏ dần dần biến từ màu lửa ra màu cho cảnh vật nhá nhem tối Thành nóng lòng
nóng ruột Trải Lại tóc bao 4 lần thắt dây lưng đến 67 lượt trời mới sập tối
lúc ra đi thành dặn cha con đến bà trường vì bà dặn thế rồi thoăn thoắt
Thành ra đường cãi quên cả bỏng chân trong lòng thanh khốc Khởi thanh vừa đi
vừa ngẫm nghĩ nhớ lại buổi gặp sương lần đầu Thanh được sống lại những phút vui sướng đến nỗi bên mình thành không trông
thấy ai nữa rồi rẽ vào ngõ Thành gặp bà trường bà
trường hỏi chị đi đâu thưa bà con vào trong nhà bà Lý mượn cho thầy con cái
nồi Thế chị không vào nhà tôi chứ bẩm không ạ Được
sẽ trở vào bởi vì tôi đi vắng Lỡ chị đến mà Mai con vú nó thấy mất cái gì thì nó
đổ cho chị đấy nói xong thanh chào bà rồi đi bà trường đứng lại nhìn theo
Thanh Thành biết nên qua cổng bà Thanh phải đi thẳng Thanh vào mãi cuối ngõ rồi
mới dám quay gót trở ra đến nhà bà Trường Thành chạy toà vào sân nhanh như
chớp trời tối như mực thanh yên chí bà trưởng đi vắng nhưng cũng cứ làm như
không biết để che mắt con vú thành bước lên thềm vào trong nhà yên lặng thành
khẽ Đằng hắng nhưng chẳng thấy ai hỏi han thai ngồi xuống ghế vui sướng vẫn
yên lặng như tờ đứng chờ cho định tinh thần nghe ngóng bốn bên một lát thành
một bước ra Hiên bỗng thình lình Thanh giật mình rú lên kêu Ôi thì ra cái cánh
tay ôm choàng lấy Thanh rồi một cái miệng đầy những rau rìa áp vào má Thanh
thành suýt ngã chống ngực thình thình thành giãy giụa cố nhìn nhưng trong nhà
tối như hũ núp thành bối rối không còn thần trí để nghĩ được cái áp má ấy nghĩa
đen có là cái hôn hay không chương 3 vận làm ăn
6 tháng về sau người ta gặp con Thanh ăn mặc rách rưới nét mặt ủ rũ tiểu tụy cặp
Khăn gói đi ra khỏi làng khi tới đường cái nó vừa quay lại vừa nước mắt chảy
quanh đến ga nó lấy vé về Hà Nội rồi vào nhà dì họ nó ở ngõ Hàng Bún
đầu tiên Dì nó thấy nó lần mò được đến nhà mình thì rất ngạc nhiên sau gì nó
ngắm mãi cái bụng nó bèn nói Thủy hổ mây dẫn xác đến nhà tao để đem cái nợ này
đến cho tao hay sao còn thành khóc lóc lại van gì nó nói lại gì thầy cháu không ra đây để nói
chuyện với gì được thật là không phải quá nhưng u cháu mất đi chị được có mình
cháu họ hàng Nội Ngoại chồng đi Chồng lại còn có mình gì nếu gì không cho cháu
nương tựa thì cháu liều gì nó chẳng động lòng nói đây cho mày
nương tựa thì nương tựa cái gì Sướng lắm thì khổ nhiều con ạ Có đường có nẻo thì
bước tao không chữa lại gì còn thành nước lên khóc lợi gì
nếu gì hắt hủi cháu thì cháu đành liều Mày định tự tử phải không đẹp chưa gái
tơ mà sao ngứa ngáy Thế mày để nhục đẩy ngã cho họ hàng còn thành vùng vằng cầm
Khăn gói đi ra xong Dì nó gọi này tao bảo ngồi đây cắt quần áo vào kia bà cô ạ
rồi ra tao bảo còn Thành rất chán Trường nó bẽn lẽn đi
làm các việc rồi đến đứng gần Dì nó Dì nó hỏi thế nào Tao nghe nói mày vẫn đến
cái nhà làm gì để bà ấy dạy mày kia mà sao bây giờ mày lại đổ đốn ra như thế này còn Thành đưa mắt nhìn cái bụng nó
thở dài rồi kể cho dì nó nghe thật Tối hôm ấy cháu tưởng cháu chiêm bao hay bị
ma làm cả một nạn râu rậm quẹt vào má cháu cả hai cánh tay rất khỏe ghì chặt
lên má cháu nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên cháu được thả ra trống ngực cháu
thình thình cháu đánh bạo cố tìm xem đó là cái gì thì thình lình bà trưởng về
Cháu sợ quá lẩn vào gió cửa chỗ tối định chờ dịp để luồn ra ngoài nhưng bỗng cháu
đụng phải rõ ràng một người cháu đưa mắt cô nhìn cho rõ thì quả là người thật
người ấy cứ chấp hai tay quay về phía cháu Bái lấy gái đẻ Cháu không hiểu đầu
đuôi thế nào cả cháu chỉ mong trốn được ra ngoài ngay cho nên tiện lúc bà trưởng
bước chân vào nhà là cháu bước chân xa Hà rồi luii quanh vách cháu đi Thoát
cháu chẳng hẹp hòi gì mà không làm vừa lòng cả hội đồng hương hội gì còn thành mỉm cười đáp phải rõ Vâng
thưa gì làm thế nào kiếm được tiền thì làm chứ cần gì tối hôm sau cháu gặp cụ
tránh hội bẩn vơ ở gần ngõ nhà bà trưởng cháu chắp hai tay khép nép chảo cũ thì
cụ khẽ gật đầu thôi nhưng khi nhận ra cháu thì cụ Hỏi thành con đấy à cháu làm
ra dáng sợ hãi hùm núm nói dạ lại cụ truyền gì ạ Đi Đâu Thế chị bẩm Cụ cháu
đi đằng này có ít việc à Rồi trong trước trông sau thấy đường xa vắng vẻ cụ gọi
khẽ cháu ngày nay có rỗi đi đường này nói chuyện cháu nhận lời rồi đi trước
đến chỗ cụ sạn và cho cụ ở đó một lát cụm đến cháu thấy cụ xử với cháu không
có chút gì là xa cách nữa cụ làm ngay như vợ chồng không ngờ đâu thế ấy cháu nhớ lại hôm
nào cháu bị trói ở đình cụ bảo cháu những gì thì bây giờ cháu mới hiểu rõ cả
cụ tránh hội đồng hương hội lẫn bà trưởng ban đạo đức chuyện trò lâu trong mát mẻ bảo cụ tránh kia đến giờ rồi Bà
trưởng đang mong đấy cụ bịt mồm cháu lại dúi vào tay cháu một đồng bạc thế là
Ngoài việc đi Nghe giảng ban ngày cháu còn phải cứ tối tối đi nói chuyện với cụ Chánh hội rồi sau cháu thấy bà trưởng có
vẻ chán nản buồn rầu lạ thường bà hay kẻ xấu đàn ông bà cho đàn ông là bạc thỉnh
thoảng khuyên can cháu bà động tâm quá đến nỗi khóc cụ tránh hội mê Cháu bao
nhiêu thì nhà bà trưởng bấy nhiêu đã có một lần người làng nói chuyện rằng có lẽ
hội đồng hương hội bãi ban Đạo Đức đi vì cháu đã nên người đứng đắn mà ở làng
không xảy ra việc sửa phạt nữa từ hôm sau cháu thấy bà trưởng lo lắng bà hết
sức kể tội thứ sáu nhưng cháu tỷ t hỏi của tránh hội rằng em nghe nói mình sắp
đuổi bà trưởng phải không cụ gật đầu đáp để con mẹ ấy ăn phí lương làm nó Hãy dạy
lấy nó trước cháu nũng nịu Nói thế cho em làm tay bà ấy có được không cụ tránh
hội nghĩ ngợi một lát nói khó lắm vì em đã cho tai tiếng mất rồi cháu vùng vằng
Thế mình làm bù gì ở làng này à cụ tránh hội Nắm Lấy Tay cháu đáp em để cho ta
nghĩ kế đã khó lắm em không phải người làng này em không là con nhà danh giá em
còn là con gái em lại trót tai tiếng nhưng mà được Muốn làm thì được xong em
hãy chờ Sang bữa nửa tháng đã được không đáng lẽ cái chân trưởng ban đạo đức là Vẫy Tay cháu vì bao nỗi khó khăn không
hợp lệ cụ tránh hội đã vượt được cả cụ vận động hội đồng làm đổi mới khoản
trong điều lệ thành ra cháu rất hợp vừa nhưng lại bắt buộc của một người xin gia trưởng ban thật là cháu làm ăn không có
số không gặp dịp cho nên cháu mới bị nhiều nỗi khó khăn nào ngờ đâu lúc cháu
sắp được đánh giá an nhàn thì cháu có mang với củ Chánh hột còn Thành nói đến đó thở dài gì nó hỏi
định Mày có mang với nó đấy chứ Vâng nhưng cháu cũng không dám nói quyết lê
hô hổ còn thành đỏ mặt nói tiếp Bởi vậy cháu phải câm như hến mày sai nên mày
chết con ạ Sao mày không cứ đổ duyệt cho tránh hội có phải mày được làm cô tránh
hay không thưa gì cháu không nỡ vì cụ cho cháu năm chục đồng bạc cụ cấm không được nói với
ai cụ đa hễ ở làng có ai biết thì cụ nhất định đuổi thầy cháu đi bụng cháu
ngày càng trông thấy rõ bà trưởng trước còn bênh cháu cãi lấy cãi Để rồi sau bà
không còn lý gì bênh nổi nữa bà bèn trình làng nhất định xin trừng phạt cháu một cách nghiêm ngặt Cháu xấu hổ quá
trong nửa tháng trời cháu không dám ra khỏi nhà ngày nào hội đồng cũng bắt thầy
cháu giao mõ khép làng là cháu chửa hoang Ai ai gặp thầy cháu cũng mai mỉa cũng riếc móc thầy cháu thì mắng chửi
cháu thậm tệ rồi kết cục hội đồng làng xử cháu phải chịu một hình phạt rất nhục nhã là dòng dã ba ngày cháu phải đeo
biển mỗi ngày đi khắp làng hai lượt trong biển có mấy dòng chữ kể những tội
hư của cháu cháu còn phải nộp vạ cho làng năm chục bạc nữa những nỗi cực nhục
chẳng nói rõ thì gì cũng đủ hiểu cho cháu rồi dì cháu bị ức mà cháu không thể
đổ tội cho ai được cả làng về một hùa rồi người ta xin đuổi cháu ra khỏi làng
Hội đồng hương hội ưng Thuận như thế nhưng nhất định Cháu cứ ở Ly chẳng lẽ
nàng lại giết cháu nhưng rồi chẳng ai phải dục thực sự cháu cháu phải bỏ làng cháu đi
về giá có ở lại cháu cũng không còn mặt mũi nào trông thấy ai nữa họ coi cháu
như cái gai gai cái bướu Thôi thì già chạy lớn bé ai gặp cháu cũng chửi rủa Tìm những câu rất cay độc để sói móc
cháu cái gì quen tai quen mắt cũng cơ thể coi làm thường đi được nhưng đến câu
chửi bới thì cháu không thể nào làm lơ thầy cháu biết chuyện thường cháu lắm quyền cháu thôi Mày không tài nào ở làng
này được mày ở đây thì tao cũng đến khổ về mày rồi Ngày nào chúng nó cũng nói
thì chết mất mày ra Hà Nội tìm đến nhà dì Ba nói tử tế với gì nhà dì kiếm công
ăn việc làm cho dì con Thành nghe tới đó bịu mồi nói
kiếm công ăn việc làm cho mày Mày chẳng có đồng trinh nhỏ nào để làm vốn thì làm
ăn cái gì người ta có bột mới bột nên hồ chứ cứ cái vỏ nhà quê tiểu tụy rách rưới
thế này thì tao tính đi ở cũng chẳng đắt nữa là Còn thành Nhìn gì bằng đôi mắt
nản nỉ yên lặng nghĩ ngợi trường 4 đường đi
ở Hà Nội thành thích nhất việc đi gánh nước mà cả ngày Lúc nào Thanh cũng ngó
thăm mấy vài nước hẹ vơi là chẳng ai bảo thành cũng quẩy đôi chúng đi liền cho
nên những hôm mát trời thành cũng cố rửa rồi ồm ồm cho cái vải chống cạn Thành
còi sự gánh nước như một sự tiêu khiển như ta đi xem chợ phiên hoặc dự cuộc Diêu Vũ nào vậy hoặc dự Cuộc Khiêu Vũ
vậy Cho nên nếu ta phải ngâm gương nếu ta phải chải chuốt cái đầu nếu ta phải
ngắm gương hồi lâu Xem áo quần đã bảnh bao chưa Thì trước khi ra máy nước thành
cũng cần phải diện như thế Thành ăn miếng trầu cho môi đỏ cho má hồng phán
mái tóc cho mỹ miều và xếp lại thắt lưng để mặt còn mới lộ ra ngoài cho bay phất
phới ra đến máy nước Thanh được gặp những anh nhỏ anh quýt đẹp đẽ và có
duyên được Thấy các anh ấy trêu ghẹo đàn bà con gái được nghe các anh ấy nói chuyện với các chị Sen cũng có lúc Thanh
được các anh ấy nói đùa nắm tay và giải ngã cho nên thành chỉ muốn cả ngày được
vui cười ở máy nước chẳng mong tránh nước trước làm gì một tối thành đổ đôi
thùng ở gốc cây rồi theo anh bếp đến chỗ vắng nói chuyện tối hôm sau thành bằng
lòng cho anh bếp sát đi chơi xa hơn và nói chuyện lâu hơn tối hôm sau nữa thành chịu cho anh đưa
đến một gian nhà ở xa hơn nữa và nói chuyện lâu hơn và khẽ hơn nữa rồi một
tối Thành đi suốt đêm Sáng hôm sau thành bị rỉ mắng tàn nhẫn và đuổi đi thành
chẳng lo lắng buồn bực hoặc oán thán gì cặp thống trao gì đi thẳng Thành đến nhà
anh bếp nhà anh ra đường để hỏi tí việc nhưng chờ mãi đến tối anh chẳng được
nhàn rỗi để được giáp mặt anh Thành bèn vơ vẩn đi lang thang hết phố Đông ra phố vắng thình lình Thành gặp
một việc rất lạ lùng một chàng trẻ tuổi mặc quần áo Tây nhìn vào tận mặt Thanh Thành hết hồn cúi đầu và đi làng xa
nhưng chẳng gọi này chống ngực Thanh đập mạnh thành ngờ sẽ có việc chẳng lành
nhưng chàng rảo bước theo Thanh rồi Nắm lấy tay Thanh nhìn thanh bằng đôi con
mắt dịu dàng và thân mật Thanh hơi yên tâm chẳng hỏi đi đâu thế em thành thử ý
nhoẻn miệng cười để trả lời Chàng cũng nhẻn miệng hỏi đi đằng này với anh chốc
lát có được không thành biết người này chẳng đáng sợ mà chỉ đáng yêu bèn đi theo ngay Đêm hôm đó
thành được nằm trong một cái buồng sang trọng có đèn điện có giường tây sáng hôm
sau trong cuộc đồng bạc vào giải yếm Thanh đi xa lại bơ vơ suốt ngày nhưng vài hôm
sau thành đã quen được một bà bà ấy mua cho thanh đôi giày cao gót Mới đầu thành
sỏi chân vào thấy nó cao lên khênh chỉ sợ ngã nên cười sằng sặc bà ấy bắt Thanh
mặc quần áo nhiễu trắng áo nhiễu trắng bà ấy dạy thanh chải cái tóc như lối các cô rồi bà ấy đánh phấn và bôi môi son
cho Thanh xong đâu đấy Bà ấy dắt Thanh đi chơi phố thật thanh ăn mặc thế này
chính thành trong vỏ gương còn muốn ngắm mãi mình huống chi người ngoài cho nên
đến phố nào thành cũng thấy đàn ông họ nhìn có người thì đi theo có người thì
gọi thanh bằng bà giật lễ phép thành sung sướng bao nhiêu lại phiền cái bụng bấy nhiêu Giá không có nó thì thanh
chẳng kém gì các tiểu thư hơ hớ giá không có nó thì Thanh cũng có thể nhận
mình còn là con gái Thanh Tân chẳng bấy lâu Thành đã quen nhiều bạn trai lắm có người ra Thanh đi coi chớp
bóng có người Rủ Thanh đi chơi mát bằng ô tô lại có người làm thơ mới tặng thanh
in trên mặt báo làm lúc ngồi buồn thành ngẫm nghĩ lại cái đoạn đời còn bé ở nhà
quê sao mà nó buồn tè hủ lậu thế giá thành không hư một dạo thì làm gì có lúc
này được sung sướng Danh Giá Văn Minh Thành thường hại bà trưởng ban đạo đức
làng vờ chỉ vì chuộng cái danh gia hão huyền mà không dám Hưởng sự sung sướng
da mặt thành cảm ơn trời phật đã vạch sẵn cho Thanh một con đường Phong Quang
rồi Thanh cạo răng trắng mặc áo dài liền gấu và bó lườn Thành đã có tiền sắm chiếc vòng vàng giả
và sắm chiếc ví đầm sáng bóng bây giờ thì đố ai dám bảo thanh là con Thằng Mõ
người ta chỉ bắt thanh là người yêu của cậu tín sinh viên trường luật và bạn
thân của cậu lễ con của tuần mà thôi rồi Thanh học nhảy đầm rồi Thanh học
đóng kịch Anh Thanh người ta in trên báo dưới mấy hàng chữ ngôi sao sáng trong
làng kịch Việt Nam bà Bạch Tuyết thật vậy giá tờ báo ấy mà cô Mõ Làng pn có
xem đến cái ảnh thì Đố dám Vênh Váo mà nhận nó là con bé nhà tôi đấy mà vậy mà
cô đã làm bố vợ một số đông người mà cô không biết hôm diễn kịch xong người ta
đem hoa đến tặng bà Bạch Tuyết người ta bắt tay bà Bạch Tuyết người ta đang báo khen ngợi bà Bạch Tuyết rằng vai Bà tham
khó đóng mà giá không được một bà thượng lưu khoe các như bà Bạch Tuyết nhận giúp thì cứ con nhà nghề Ai đã lột được tinh
thần bản kịch khó khăn này thế nhưng sau khi ở nhà hộ sinh ra Bạch Tuyết buồn sầu
khóc lóc với người tri kỷ nếu em kết hôn với anh thì còn cái điều
này anh tính làm sao bây giờ thần thế em cảnh ngộ em thế nào chắc anh cũng biết
em chỉ buồn cho cái chế độ của xã hội Việt Nam mình cái chế độ của xã hội ban
khai nó đã giết hại một đời em một đời người con gái có óc mới sống trong vòng
gia đình cổ hủ cái chủ nghĩa của em chẳng giống chủ nghĩa của các cụ Các cụ
thì cứ ép em các cụ thì cứ ép gả em cho những nơi con dòng cháu giống các cụ
Không sao lìa bỏ được cây Tuyết lấy vợ kén tông lấy chồng kén giống mà khốn nạn
cái tổng cái giống nó đang đối với tổng giống gia đình nhà em là cái tông giống
của những gia đình vào thế kỷ thứ 16 tính em thì lãng mạn chịu sao nổi những
cảnh mẹ chồng nàng dâu em cực khổ với nhà chồng trong ngót một năm trời em là
người có tư tưởng có học thức biết suy nghĩ chứ nào có phải tuồng dại dột mà
nghe Chị nghe em họ Xui làm càng làm bậy đâu em rất áo ra đi em cũng chồng em lắm
em được chồng em rất thương yêu em tưởng đợi em rồi chứa chan hạnh phúc đẩy năm
suốt tháng an nhàn mà hưởng lạc thú của Ái Tình Nào ngờ đến nông nỗi này nói đến
đó thành ôm mặt hai vai dùng nước lên người tri kỷ nhăn nhó Đặt tay lên lương
Thanh vỗ vẩy nói anh hiểu cả anh không muốn em nhắc lại chuyện buồn vì bây giờ
em đang non nớt anh đây là người đại lượng gia đình anh là một gia đình biết
theo thời thành ngẩng mặt lên lau đôi mắt đỏ hoai nói vận Biên anh đối với em
chỉ biết có ái tình sẵn lòng quên cái đời quá khứ của em anh sẽ sáng tạo cho
em một nền hạnh phúc về tương lai cái lòng của cải ra tay tế độ với người trầm luân của anh thật là đáng phục
không sao em lại tự nhận là Trầm Luân ở đời này ai chẳng là Trầm Luân kia chứ
thành nhìn người yêu âu yếm
trăm hai một tháng không sao đủ tiêu được chị ạ Mà hắn có mẹ ra mình thì
thích tự do chịu sao nổi Bởi vậy tôi có ưng lấy hắn đâu
trường năm một cuộc sửa soạn độ này thành đường để ý đến chú Bá chí
sần chú là người nước Trung Hoa bố Trung Hoa mẹ Trung Hoa nhưng chú thì sinh
trưởng ở Hà Nội chú trăm Xem báo quốc ngữ nước Việt Nam và thích cầm ở tay tờ
báo Việt bằng tiếng Pháp mới nhìn không ai dám bảo chú là khách chú vì chú ăn
vận tây không có vẻ khách tí nào chú nói tiếng An Nam không phải nghĩ chú có thể
tranh luận một vấn đề gì hoặc cãi nhau bằng tiếng Anh Nam nhà chú rất giàu giàu
có hàng vải mới vạn ngày trước thỉnh thoảng ăn cắp của cha mẹ chú được một
món tiền ăn tiêu vùng phí trong hàng mấy tuần nhưng mà chú rất khôn ngoan Chú chỉ
chơi trừ nhất định không yêu ai vì chú biết rằng hệ yêu là mê muội mà hễ Mê
Muội là gái nó rút hết ruột lúc nào không biết chu biết thanh là do một
người anh em giới thiệu trong một tối nhảy đầm nhà giáo sư Phụng trên quán thánh thoạt tiên chú sành thấy Thanh thì
cũng chỉ coi như một người con gái thường nhưng thanh để ý ngay đến chú và
sán lại làm quen thân với chú và mời chú đến nhà chơi chú chỉ muốn đáp lại cái
nhà ý của thanh nên mãi đến mấy ngày hôm sau mới đến thế rồi bẵng đi một tháng
chú không gặp Thanh mà Thanh cũng cố kiếm dịp gặp chú mà không được xong một
hôm Thanh đưa ngủ trong nhà dạn thợ may xuống gấu mấy cái áo cho hợp thời thì tự
nhiên người nhà đưa tấm danh thiếp của chú sành Thanh chợt nghĩ đến cái thời hiện nay rất trong sạch của mình nghĩa
là cái thời kỳ thất nghiệp về nhân tình thì tiếp chú rất vội vã thành cũng thấy
chú rất vụn vã hai để lựa tính nhau một lúc câu chuyện thành hợp nhau rồi cuộc
nói chuyện kéo dài ra đến 4 giờ đồng hồ nhưng hôm sau có người bạn gái đến chơi bảo thanh rằng thằng khách ấy chỉ bom Du
gái xưa kia thì nó sạch Xong bây giờ nó khôn rồi cậu ấy làm thành nghĩ ngợi
người bạn lại bảo mày tưởng nó là cái mỏ vàng thì nó cũng cho mày là mỏ bạc liệu
mà là nó đi thành ngẩn ngơ tiếc chai rượu bia và nửa cân nước đá hôm trước
nhưng một lát thành quả quyết nói để tao xoay nó cho mà xem mình là đàn bà yêu ai
là sở thích của mình bà lại ái tình đối với tao bây giờ còn có nghĩa lý gì nữa
rồi từ bận sau thành xem xét những câu chuyện của sành Thanh nhận thấy người
bạn nói đúng nhưng đã biết bụng sềnh Thành Nhất định không đả động gì đến chuyện tài Lợi với sảnh nữa Một hôm sảnh
đến chơi thầy Thanh có vẻ buồn bã lo lắng bèn hỏi Thành pháp Tôi có người bạn
bây giờ đang chủ tính một việc mà sức tôi không thể giúp được tôi áy náy quá
sảnh cười nói bà vờ bà thì làm gì chẳng giúp được người ta giả thử có ba bốn
người bạn tung bấn thì một mình bà bà cứu cũng nổi nghiêm trang thành đáp Thật
vậy tôi tiêu của người cũng nhiều Xong người tiêu của tôi cũng không phải là ít có người yêu tôi bỏ ra cho tôi hàng
nghìn hàng vạn cũng nên mà có người tôi chẳng được tiêu xu nào mà có khi tôi lại
bù đắp cho nữa ông không nên coi tôi như những gái giang hồ khác giang hồ cũng có
nhiều hạng chẳng thấy gái giang hồ mà làm cho chồng nên Khanh nên tướng là gì còn như tôi đây Ai đã là tri kỷ thì tôi
không bao giờ kỳ quản một ly một tí gì hết thế người bạn của bà là thế nào là một
người bao giờ cũng quẩn Bách nhưng tôi yêu anh ấy vì anh ấy hình thật thà Tôi
cảm nhận là có một lần trong túi tôi không còn một Trinh tôi đi cầu cứu các bạn hữu lúc ngày thường mà không ai dám
bỏ cho tôi vay đến đồng bạc họ khốn nạn lắm họ chỉ thấy lúc nào mình giàu sang là bám rồi lúc mình kiếp xác thì tìm
đường lảng ra lúc ấy tôi đương bụng đói như cào thì tình cờ đi phố tôi gặp anh
ấy tôi đem tâm sự ra kể lể cho bạn tôi nghe bạn tôi Ngậm Ngùi mặc tôi lấy đồng
5 xu đưa cho tôi và nói anh biết rằng ngày thường có lúc em tiêu đến hàng trăm hàng nghìn nhưng hiện nay anh chỉ có thế
này để cứu em em cầm vậy tôi cảm động vì lòng trung hậu của bạn tôi cầm lấy tiền
về nhà gọi hàng phở mua ăn rồi ngờ đâu Lúc hỏi ra tôi mới biết chính hôm ấy anh
ấy cũng đang mò đến hàng đông ăn vỏ trừ bữa thì ra anh ấy nhịn cơm cho tôi ăn cho nên không bao giờ tôi quên được tấm
lòng quý hóa của bạn mà chỉ vì có 5 Đồng Xu hôm quẫn bách mà tôi kính tôi yêu anh
ấy tôi đã để anh ấy tiêu mấy nghìn mấy vạn cái năm xu nhưng chưa thấy món tiền
của tôi nó có giá trị bằng một đồng năm xu đầu tiên của anh ấy Bây giờ anh ấy
muốn sang Pháp học đã thu xếp gần xong nhưng chỉ còn thiếu có mỗi một cái còn con nếu tôi không giúp nổi nữa thì tôi
hèn lắm say ngồi ngẩn người ra nghe rồi Hỏi cái gì Thành lắc đầu đáp thôi ông không nên
biết tôi nói vậy để ông hiểu bụng cho tôi là tôi rất Nghĩa Hiệp Với anh em đó mà thôi
sành gật gù nhìn Thanh ngây ngất chuyện trò hồi lâu dành cáo từ ra về vừa ra đến
cửa sành gặp hai người thiếu niên đi thẳng vào nhà thanh xanh nhìn theo cố
nhận lấy mặt Thanh đang vớ vẩn suy nghĩ về sần thì lại phải tiếp khách Thành rất
ghét Các bạn cứ kiếm cớ đến tán chuyện hão huyền mà lần này Thành mới lại chán
nản làm sao vì trong hai người thì một người hơi quen Thanh còn một người Thanh
mới gặp là lần thứ nhất người này trong bộ dạng còn ngây thơ mà lạ nhất là từ
lúc vào đến lúc xa không hề hé miệng nói một tiếng Chỉ thỉnh thoảng nhếch một tí
mép ra cười mà thôi Ấy thế mà Lúc ra người ngây thơ ấy lại để quên một cái
phong bì chưa dán ở dưới đất thành tò mò Cẩm phong bì rồi rút thư ra đọc thì ra
không phải thư viết cho Thanh Hà Nội 30 August 1932 bảo anh từ khi anh lên huyện
mới em chưa được lên hầu xin anh chị tha tội cho Vì độ này em bận quá bẩm anh chị
có được mạnh khỏe và các cháu có ngoan chơi không ạ Em muốn bỏ anh chị một việc
rất cần là việc nhân duyên của em hôm nọ mẹ lên trên này ngò ý rằng Thầy mẹ định
hỏi cho em đám con ông tuần đồng chủ mẹ Khuyên em rằng hôm nào rỗi đi hầu mẹ về
đồng trụ mà khuôn mặt cô ấy nhưng bảo anh chị em đã muốn thành ra thất đâu cứ
như nhà ta thì thầy mẹ dâu ra với ông tuần ấy rất là xứng đáng Nhưng em chỉ
muốn bẩm thầy mẹ rằng em còn phải để thi do sửa soạn thì cái cử nhân luật ngày mai chứ người ta đã đúng vào cảnh vợ con
thì còn làm gì được nữa ý em muốn cứ để em làm than tá rồi độ vài năm nữa thầy
về hưu sẽ vận động cho em Gia Chi huyện nhưng thật em không muốn làm như anh phủ nhà còn như việc hôn nhân thì đẩy Khi
nào em muốn lập gia đình em sẽ xin chọn lấy vậy em nhờ anh chị xuống tỉnh bẩm
thầy mẹ hộ em và anh chị bẩm khéo để thầy mẹ nghe ra đừng để thầy mẹ tưởng
lầm rằng em đã cưỡng lời thầy mẹ dạy bảo em Nguyễn Thượng Cát
Thành xem xong tủm tỉm cười nghĩ sao lại có người con trai bền chí làm vậy Mình
là con quan hai anh cũng làm quan mà cha câu hỏi con gái ông tuần cho Lại còn từ
chối để thi cử nhân luật đã rồi Thanh bật cười thôi gia thế nhà anh chàng này
cũng đang đối với gia thế nhà mình đây anh chàng này rất là anh vô nghề nghiệp có vợ rồi nên mới cố biện ra cái dòng
dõi đẩy những quan để lừa ta đây nghĩ vậy thành bỏ thư và phong bì lại đặt
xuống đất Nguyên như cũ và lấy gót guốc giẫm lên cho có vẹt quả nhiên hôm sau
ông tham Nguyễn Thượng Cát đến nhà thanh thật sớm để tìm thư Thanh làm Bộ ngơ
ngác nhưng may quá Bức thư vẫn nằm nguyên đó Thanh lấy lời lẽ khéo léo để
xin lỗi vì đã vô tình xáo guốc lên trên mặt phong bì rồi quả nhiên ông tham tá
kể lể hết cả tâm sự như trong lòng thư thành vỏ chống tay vào má để nghe rất
cảm động đến khi ông tham đứng dậy ra về thanh Ngậm Ngùi tiễn ra cửa nhìn theo và
dặn dò đến chơi luôn Nhưng khi trở vào thanh mừng thầm vì đã nghĩ thừa kế là
dùng anh than giả hiểu để chọi với anh 39 sành Thanh bèn gọi người nhà khênh
hết cả bộ salon vào nhà trong và ở buồng khách thành chỉ giải cái chiếu cũ sách rồi mở hòm Thanh Lục những cái áo may từ
năm ngoái ra để mặc với cái mặt không phấn cái môi không son cái áo tàu tẩu
cũng cỡn thanh có vẻ tiểu Thụy khi đứng trong buồng Khách chơi chiếc chiếu tàng
chương 6 tình cố hương vì muốn lợi dụng Nguyễn Thượng Cát để
lôi sành vào xiếc Nên hôm sau thành tiếp các rất lâu trong khi câu chuyện đã trở
nên thân mật nồng nàn Thanh mới cười ngặt cười ngạo mà bảo tôi muốn kể với anh một chuyện tri kỷ cát vùi xưởng đáp
Tôi đã làm gì mà được Chị nhận là tri kỷ sớm thế thành lặng cười nhưng ít ra tôi cũng là
tri kỷ của anh nên tôi hỏi Thực nhé Có phải hôm nọ anh vào Bỏ Quên cái thư ở
đây để Quảng cáo cái gia thế của anh đầy rẫy những quan lạc quan không cát vào
nhìn Thanh nghiêm trang thanh lại càng cười giống nhau làm quái gì đằng này
cũng 3 4 lượt làm con quan rồi còn lạ gì khó ấy cát ngượng nghịu Thành nói tiếp thôi
nhưng không hề gì ở đời này ta nên bịt lẫn nhau ai khôn thì tránh được ai dại
thì mắc ấy là ta lợi dụng được chẳng ai cười cậy khôn ngoan họ chỉ chê người ngu
xuẩn Vậy thì đây anh cũng đã khôn mà tôi thì không dậy Cái đó dành dành ra đấy
rồi thế nghĩa là chúng mình là trai anh hùng Gái Thuyền Quyên Cả Cát cười gật gù
nhìn Thanh mà đắc chí thành nói vậy chúng ta nên học Sức lại mà làm việc
thì hơn anh Chẳng qua chỉ vì túng muốn xoay tôi nên mới bổ ông cha anh em đi
làm quan Thành cười Cát cũng cười tiếng cười vang cả trong buồng
mà anh thì tưởng tôi béo bở nên mới vác Quốc đến Định Đào mỏ nhưng mà tôi có gì
tôi chỉ chờ có tuần xác với bộ cánh rối đời mà thôi nghĩa là tôi cũng như anh ta
chỉ làm là dùng ngọn lưỡi để lừa phường Ngu Sai cát ngắt lời vậy chị định đồng
minh với tôi để làm việc gì thành đáp đây Anh coi nhà tôi dọn hết cả đồ đạc đi
là tôi cốt mưu mô lừa một anh khách chẳng hay anh có biết báo chí sảnh không
nhỉ Cái người hôm nọ vào đây mà anh gặp ở cửa ấy mà gạt nghỉ ngơi rồi nói được
thế nào nữa Hắn giàu lắm nhưng mà Kiệt nói rằng Kiệt cho nó xấu chứ chính ra
thì hắn khôn hắn khôn vì hắn cũng như anh và cũng như tôi là chỉ thích đi bom
xu của tình nhân Sành Con Nhà Giàu Xưa kia hắn chơi bời coi đồng tiền như rác
bã nhưng nay hắn lại muốn dùng cách chơi bời để kéo lại cái vốn cũ
tôi Hảo nháng cũng định xoay tôi xong mai tôi biết nên quyết Tôi xoay lại hắn
cái của chị thế nào tôi nói dối hắn là tôi có một người bạn trai rất thân muốn
nhờ tôi món tiền để kinh doanh một việc Anh có thể đóng được vai người bạn ấy rồi Tôi sẽ để anh và sành gặp nhau tại
nhà này tuy tài anh anh sẽ là thẩu khoán là cử nhân luật hoặc sinh viên trưởng
thuốc anh sẽ phải ghen ghét hắn coi Hắn như kẻ thù trước mặt hắn anh phải có một
lần tặng tôi một cái kín đáo cái vòng kim cương hoặc cuộn bằng cổ tay những giấy bạc nghe chưa làm như vậy là bảo
cho hắn biết rằng hắn cũng nên theo gương ấy nếu hắn ghen tuông tật hắn lại
phải làm gương cho anh mà phải làm cái gương sáng hơn nhưng kiếm đâu ra những vật ấy anh này vẫn còn thật thà thì cuộn
giấy bạc của anh không thể là cuộn giấy Nhật trình được à Cái vòng kim cương của anh không thể là cái que uốn tròn mà anh
đựng trong một cái hộp đẹp được à miễn là lúc trao cho tôi anh cho hắn hơi biết một tí rồi tôi sẽ có cái nét mặt cái con
mắt nó giá trị ngang với thứ anh tặng tôi là đủ hắn tự đoán rồi tự hiểu lầm là
được chứ gì thỉnh thoảng anh lại vào gửi tôi giữ hộ độ trăm nghìn Anh nói là tiền
được lãi tiền anh lấy cắp của cha mẹ Cái đó tùy ý cát gật gù ra ý cảm phục lắm
Thành nói nhưng tôi cất đồ đạc hôm nay là muốn cho hắn tin rằng tôi giúp anh
tức là giúp một người bạn thân mà tôi không tiếc gì cả Cát lắc đầu bảo không
được thế thì hỏng việc dành sẽ thấy chị yêu tôi hắn sẽ nản chí hiện chị giấu bộ
bàn ghế vào trong nhà phải thế thì khi hắn đến chị phàn nàn rằng tôi định nhờ
chị một món tiền mà chị thì không muốn bỏ ra cho tôi tiền như vậy hắn mới có hi
vọng cướp được trái tim của chị chị bảo hắn rằng sở dĩ khi chị giấu bộ bàn ghế
vào trong nhà là vì muốn giấu tôi Chị muốn tỏ cho tôi biết là chị Tú đến nỗi chị đã phải bán cả đồ đạc đi thì còn
tiền đâu mà cho tôi nữa như thế đến lúc tôi tặng chị thứ nọ thứ kia thì hắn muốn
tranh chị hắn mới tức khí được thành giũ ra cười khen Thế thì thần tỉnh quá mà
muốn luôn chị cho hắn biết là chị không yêu tôi xong chị không nỡ xử tàn nhẫn với tôi mà đoạn tuyệt tôi một cách gọn
gàng gạt đặc trí đứng dậy đi bách bộ vài vòng để nghĩ thêm kế rồi hỏi chị có thể
không ở đây trong vài hôm không làm gì chị nên tránh nhà này chị để tôi ở đây
tân thế nào sành lại đến thăm chị tôi gặp hắn tôi sẽ tiếp hắn tôi nói rằng
không biết Chị đi vắng đâu và bao giờ về mà không dặn gì người nhà tôi bảo hắn là
có lẽ chị muốn trốn tôi nên tôi cứ ở lì đây đợi chị độ ba hôm nữa Nếu chị viết
cho sành một cấy cho hắn một chỗ hẹn chị bảo rằng chị rất khó chịu với tôi gặp
hắn Chị nói chuyện tôi cho hắn nghe ấy đại khái như thế thì hắn mới không nghĩ
cách hành động của chị và tôi được rồi Chính tôi lại vờ không biết xanh lá khách mà hỏi dò hắn một người khác nhân
tình của hắn như vậy hắn mới cảm chị thành Thích Trí nói khá lắm Tối hôm ấy
một mình bác ghế ra ngoài góc sân Thành ngồi vơ vẩn nhìn trăng bóng trăng mờ lại
nhắc cho Thanh nhớ tới cái đêm bị bắt ở góc đình rồi những đám mây tan hợp làm cho Thanh Nghị đến những hồi lắm tiền
nhiều bạc những độ tung kia đồng xu nhỏ chẳng có để tiêu bỗng thành tưởng tượng
đến ngày sau thành muốn để dành để dụm lấy cái vốn kiếm một người chồng tử tế chư Giang hổ mãi thì long đong suốt đời
sập Thanh nhớ đến bố Thanh bản nhân vài hôm sau thì về nhà quê Nhưng về nhà quê
có nên không giờ thanh đã cạo răng trắng ăn mặc tân thời vậy chẳng lẽ cứ lối Đảng thế
này mà về làng à người làng thấy một cô sang trọng sẽ đổ ra xem nhưng đến khi
nhận thấy thanh Chắc họ cười cho chết vì cha thanh là Thằng Mõ Bởi vậy hôm sau
thành rẽ giữa vấn cái khăn ra tanh mặc áo vải nâu quần sùi thâm và giận đôi
guốc Sài Gòn về làng song tuy vậy mà trông thanh vẫn có sáng cái dáng mềm mại của con người ăn chơi
mà thanh mới học được về đến làng Thanh sợ người làng nhìn thấy bộ răng trắng
bèn lấy vạt áo che mồm cũng có người gặp Thanh Thủy hỏi nhưng phần nhiều khi
trông Thanh ở đằng xa thì nhìn nhưng lúc đã nhận ra thanh thì quay đi rồi khi
Thanh đã đi quá thì lại nhìn theo mà bĩu môi cùng nhau hoặc tìm những câu rất đau
đớn để nói cạnh nói khóe thỉnh thoảng một vài câu mỉa mai có lọt vào tai thanh
nhưng Thanh không dám giận anh không dám nhìn xem ai đã chua hoa quả góc đình qua
ngõ bà trưởng ban đạo đức qua nhà ông Chánh hội thành thổn thức rồi Sự dùng
một mình đến nhà thanh thấy cha già còn khỏe mạnh xong vẫn tiểu tụy hèn hạ như
xưa thành cảm thương trong lòng thổn thức cha Thành gặp con mừng rỡ chuyện
trò hỏi An Thanh về công việc làm ăn thành nói thực cùng cha cái nghề hiện tại của mình và hứa thỉnh thoảng sẽ gửi
tiền về cho cha tiêu sáng hôm sau khi đang ngủ giỏ mắt bỗng Thanh thấy lao xao
có tiếng người ở ngoài ngõ rồi tra thành hơn hơ hớt hải chạy vào bảo các cụ mày
ơi trốn đi chẳng hiểu việc gì thành vùng dậy nhớ nhác thì đã thấy năm sáu bóng
người lố nhố ở ngoài cửa trở thành mắt xám lại đứng khúm nhìn Thanh ra ý Bực
mình lắm ông tránh hội ông phó hội ông thủ quỹ ông thư ký ông Lý ý tưởng bà
trưởng bán đạo đức và khám thủ cùng 6 anh em Tuần Giáo má cầm tay tiến vào
thành nhận ra vẫn những mặt cũ cả ông lý trưởng nhìn Thanh Nhìn cha thanh rồi trỏ
vào mặt Thanh mà nói còn kia mày dẫn xác về đây làm gì mày đã bị trục xuất ra
khỏi làng này mày còn về làm gì Mày lại muốn giao giác thuốc độc cho làng này nữa hay sao thành tức đẩy ruột song nghĩ
đến cha nên phải Nghẹn Lời Thanh thấy ông tránh hội nhìn làng ra ngoài sân mà
bà trưởng ban thì vẫn nghiêm khắc nhưng cúi đầu xuống đất trả thành chắp tay thưa lợi các cụ cháu không nhắn nó về tự
nhiên nó về đấy ạ Từ hôm qua cháu đuổi nó đi quẩy quẩy mà nó không đi ông Lý
lại hầm hầm thêm xiếc phỉ hổ bước ngay lập tức mày làm bẩn cả làng tao ra muốn
sống có đường có nẻo thì cút hắn thủ đâu dạ bảo tuần dẫn cô bé này ra ga đấy cho
nó cái vé thành bỗng nức nở khóc Trà Thành nhìn thanh hai con mắt dọn dẹp và
cảm động rồi lại gần Thanh dậm chân xuống đất vào thì thầm mắng tao đuổi mày
từ hôm qua mà mày không nghe tao để làm giày da đến các cụ thôi thủ xếp mà đi đi
mọi người nhìn Thanh ai cũng gớm mặt thành căm hờn mặc áo vấn đầu rồi đi theo
bọn tuần ra đến cửa thành nhìn lại cha rớt nước mắt nhưng khi thanh trông thấy
một bầy các cụ nhìn theo mình một cách khinh bỉ thì cáu lắm Thành Nhất định trả
thù cái cách trả thù không mất tiền mà có thể làm được ngay là bãi nước bọt
thành bàn lửa mọi người bĩu môi dài và nhổ đánh bẹp một cái lúc ra khỏi ngõ
thành nghe thấy rõ ràng tiếng ông tránh hội quát tháo tháng mới phạm lỗi Lang tội phải một bữa chén hai gà và một chai
rượu Nếu mày không có sẵn thì cả hàng xóm rồi đến sau nghe chưa thành hàng
tiết quay lại nhưng bị lũ toàn sừng sụ chắn đường rồi khán thủ lôi tay Thanh đi
sành sạch chương 7 Giật bẫy chẳng bao lâu Thanh là cái tủ sắt để cát
và xanh đấu nhau gửi tiền nhưng thực ra cát chỉ gợi Thanh cuộn tà nhật trình ngoài bọc một lượt giấy bạc của Thanh
đưa cho chứ cái cuộn ở túi sành bỏ ra mới thật có giá trị nhiều hôm không cần
nghĩa lý và không cần cứ đứng đắn sành cũng cứ nhỏ Thanh giữ hộ tiền miễn là
lúc trao vào tay Thanh có mặt cát ở đó rồi cái quần bạc của cát và của sân cứ
thi nhau mà to nhưng Thanh là một người bạn rất tốt không lần nào cả những lúc
rất túng thiếu cũng vậy Thành không hé răng mượn bạn lấy một đồng xu nhỏ sành phục thanh ở chỗ đó một hôm sành biết
mình sắp chiếm được trái tim của Thanh Nhân tiện để cho Cát phải quy hàng trước đống tiền bạc của mình
ảnh đến nhà thanh sau một vài câu khích bác cát và tỏ ý khinh miệt cát không thể
nào tranh thanh bằng tiền của được với mình sành bèn làm như sực nhớ ra một điều gì bèn vỗ túi mọc ra một tập giấy
100 và nói anh ở Thanh giữ hộ món tiền này thành nhằn mặt đáp gớm chẳng Đêm nào
em được ngủ yên với những số tiền của các anh ở trong tủ cả thôi lần này thì chịu giữ bạc trong nhà thì lo ngay ngay
chứ được gì thì Thanh có túng cứ lấy mà tiêu Thành lắc đầu không Khi nào dù kiếp
Đến Chết em cũng không tiêu nhanh tiêu bậy được đây anh cát chẳng biết tính em
nhỉ cát gật đầu cho nên anh mới dùng em làm cái kết nói đoạn cười một mình sành
nói thật vậy Thanh là cái kết mà cái két chắc chắn hơn két sắt các anh chỉ biết
khen em chứ có biết đâu rằng em chỉ sợ đêm hôm vắng vẻ rảnh nói mất thì thôi
chứ làm gì cái phạt những món tiền này là Ba Má cho anh tiêu riêng Vậy em cứ
chịu dầu giữ hộ anh thành bất đắc dĩ Giơ tay ra cầm bao nhiêu đây ồ không cần đếm
lại mất thì giờ cứ cất đi toàn giấy trăm cả đấy chứ phải bao giờ lấy bao giờ lấy
cũng được mà anh muốn thanh giữ cho anh đừng đưa anh mà anh chỉ tiêu phí nhưng
bao giờ anh cần lấy mà em đưa anh thì đừng như mọi khi nhé anh nên đếm cho cẩn
thận Ồ không cần thanh có làm gì đâu mà suy suyển Thành nói đứng đắn thật đấy
cẩn thận thì hơn vì lỡ ra em lại đưa anh ngay cái gói của anh cát gửi thì làm thế
nào được lãi thì hẳn Anh im Nhưng lỡ ra bị thiệt thì chẳng lẽ anh bắt đền em à
Rồi Thanh cười mà sềnh thì đã có ý giận không đời nào anh được lợi Nếu do dự lầm
chắc anh bị thiệt mười mươi vì anh cát Tôi quyết không Khi nào anh có những món
tiền to hơn tôi để gửi Thanh đấy cát vào tức tối bị môi không nói được thể sành
tiếp tôi tiếc rằng Hà Nội chẳng là Thượng Hải Cát đáp Tôi không cần trả lời
những sự hậm hĩnh của anh anh hỏi ngay Thanh xem trước kia thành với tôi đã ăn tiêu xa xỉ với nhau đến bực nào chính
tay Thanh đây đã dự bao lần cho tôi tiền Vạn Thành làm ra vẻ Ngậm Ngùi nhìn cát
Nói bây giờ Anh với em cùng không được như trước thì nhắc làm gì đến những
chuyện ngày xưa cho tiếc Em còn nhớ rằng anh đã làm em sợ mất mật cái đêm anh vào
làm bọn tống tiền che mặt rồi cầm súng lục giả đến dọa em phải đưa anh một hai vạn rồi hai người nhìn nhau cười sành
thấy thanh và cát cười riêng với nhau thì càng tức hơi nhưng Thanh vội can
Anhxtanh xin anh trấn Tĩnh lại anh cát trước liệu dùng Việt Nam làm cái kết thì
bây giờ đến lượt anh đến yêu em nào các anh mất gì nào em được gì đó chỉ là câu
chuyện mua vui sao các anh đã vội mất Bình với nhau em giữ hộ các anh tiền là
giúp các anh một việc còn con em chẳng giận các anh phiền em thì thôi sao các anh lại cãi nhau như thế
sành điệu nhưng đứng dậy cáo từ xa về cát cũng ra sau 5 phút nhưng vừa đặt
lưng trên ghế thanh đã thấy sảnh trở lại hầm hầm nói thằng cha ấy trương quá em
tiếp Nó làm gì thì anh tính anh ấy đến chơi Chẳng lẽ em đuổi em không đuổi ra
mặt nhưng đuổi nhầm nghĩa là em dặn người nhà nói rằng đi vắng hoặc lúc nó
ngồi với em em cứ lãnh đạm nó hỏi gì thì em nói mà nói những câu rõ ngắn thôi
Thanh nhìn sang một cách khó chịu nói nhưng xin anh nhớ cho em rằng cát với em
là đôi bạn cũ thất vọng rảnh nói nếu vậy
thành Vội Nói chữa nên cướp lời là đôi bạn cũ nên bây giờ muốn tẩy hắn em lấy
làm khó nghĩ lắm Em chỉ thương hại hắn vì hắn vẫn tin cậy em bà gởi tiền phải
tẩy đi là hơn cái gì trên thế gian này không thay đổi thì bụng dạ người ta vững
bền như xưa sao được em biết đâu hắn không định lừa em thành cắn móng tay
nhìn xuống đất ngào ngán lắm sành chậm thuốc lá hút vì phẻo rồi nói được em dọn
nhà đi chỗ khác mà đừng cho hắn biết Thành lắc đầu nhà này vừa thuê rẻ tiền
vừa rộng rãi mát mẻ em không quen ở những nhà chật chội Thì anh tìm cho em
cái nhà rộng nhưng đắt tiền em quen một người có cái nhà đẹp lắm nhưng người ta
bắt chồng tiền chăm mà em không có bao nhiêu 400 kia được anh cho vay rồi anh cho vay
cả tiền mà sắm sửa đồ đạc cho nó xứng với cái nhà ấy nhưng em Mình bán với anh rằng em phải tẩy thằng cha Cát đi em
thương cát lắm mà nếu anh biết bụng cho em không bao giờ em đỡ đoạn tuyệt bạn cũ rồi đến lượt anh anh sẽ biết thì em cứ
chiều anh cứ nghe anh em nên dọn nhà đi ngay ngày mai để anh về anh lấy cho em
1000 Em cứ tiêu bao giờ em trả anh cũng được như thế mới nhổ được cái gai trước
mắt thành chống tay vào má nghĩ ngợi nói lần
này là lần đầu mà em được phiền một người bạn trai không hề gì vì em chiều ý
anh mà thôi nói đoạn sềnh phề hẹn đến chiều sẽ lại đưa cho Thanh số 1000 ấy
tôi hôm đó Thanh giờ đếm từng tờ trong tập giấy bạc Chăm của sân gẩy rồi Sếp
lẫn vào số tiền dành cho vay thành mỉm cười đắc chí Món tiền 2.000 rưỡi này vào
tay ta một cách tự nhiên đến nỗi giá kể chuyện cho ai nghe người ta có thể cho
là bịa rồi lập tức trở thành vấn đầu đánh phấn xếp các quý vợt vào trong vali
con và gọi đẩy tớ lên thanh dặn hệ chốc nữa Hay mai ông cát có đến đây thì nói
rằng tao đi vắng độ nửa giờ tao về mà hễ ông rành hỏi Hãy nói rõ rằng tao đi đặt
tiền nhà nhé thưa bà mang cả vali đi ta mang đi chữa nói xong Thanh ra cửa
thoảng thoát nhảy lên xe Bảo kéo Mau chạy bên phải rẽ bên trái rồi bắt đặt ở
thềm nhà ga thành vội vàng đến phòng lấy vé rồi chạy lên xe lửa chưa kịp Ngồi xe
đã hít còi Từ từ chạy rồi xa dần nơi cố đô thăng long và biến vào trong lượt
Dương giải Phủ trên cánh đồng không mù mịt thẳng việc đến đây tác giả mặc cho
Thanh được yên tĩnh về chỗ ở mới để nghĩ dùng món tiền 2.000 rưỡi của sân và xin
trích màu thời sự của một tờ báo hàng ngày vào khoảng mấy năm về trước ai bao tỉnh mai một vụ lừa đảo kỳ khôi
Hà Nội chiều hôm qua người khách tên là Minh sềnh đến chỉnh sỏi Liêm phóng Sang
bị một người đàn bà tên là Thanh lừa một món tiền 2.000 rưỡi Nguyên Minh xanh là
con nhà giàu năm nay 20 tuổi chưa vợ một hôm ở phòng nhảy đầm của một người bạn ở
phố Hàng bát chàng làm quen với một người con gái mà chàng chỉ biết tên là Thanh Từ đó xanh và thanh hai người đem
lòng yêu nhau mà trong khi bị ma tình ám ảnh sành đã để cho thanh tiêu đến hàng
nghìn hàng vạn thanh lại có một người bạn trai tên là Nguyễn Thượng Cát 25
tuổi cũng chưa Vợ Xưa nay chỉ làm nghề lừa đảo cát với Thanh là đôi bạn cũ nên
khi thấy sành dậy gái cát liền xui Thanh lừa một món tiền 2.000 rưỡi rồi cao chạy
xa bay nay sành tỉnh ngộ liền đến sở Liêm phóng trình và phát đơn kiện một
người đàn bà tên là thanh và một người đàn ông tên là Nguyễn Thượng Cát sáng hôm nay các nhà chuyên trách đã bắt được
cát còn vớ ở nhà thanh hỏi cát thì cát chối không biết món tiền ấy mà hắn khai
rằng cũng bị thanh lừa một đồng bạc nay hắn không rõ Thanh đi đâu cuộc điều tra
Đang tiến hành tại tòa án kết liễu vụ lừa đảo kỳ khôi cô gái tên là Thanh bạn của sềnh hiện
vẫn trốn Nguyễn Thượng Cát bị 2 tháng tù và bồi thường cho nguyên đơn số tiền
2.000 rưỡi hiện cát còn chống án Nguyên tước bỏ một cột rưỡi Tòa tuyên án phạt
Nguyễn Thượng Cát 2 tháng tù về tội lừa đảo và đến số tiền 2.000 rưỡi Cho nguyên
đơn chương 8 trong mấy năm căn nhà ấy rộng 7 thước mặt trước quay
ra phố lớn nhất tỉnh mặt sau có cổng sắt cho ô tô đi lọt nhà làm bằng xi măng
kiểu tân thời rất kiên cố đó là dinh cơ của Thanh mới làm xong tháng trước bây
giờ thanh đã trở nên nhà tư bản cứ trông những sập gụ tủ chè gương đứng các ngà
voi tượng ngạc Thạch thì ta đủ biết bây giờ thanh an nhàn sung sướng là ngần nào
thật vậy từ khi thanh trốn Hà Nội mà về tỉnh này thì thanh quyết chí làm giàu để
lấy chồng Tuy bây giờ mục đích chưa đạt xong đó chỉ vì Thanh chưa chọn được mặt
để gửi vàng mà thôi ông huyện quá vợ thì Thanh Chia là xa Ông Tham chưa thành ra
thất thì thanh chê là không chín chắn ông Nghị sẵn tiền sẵn của thì thành trên
là sốt ông chủ báo rắn sỏi vui vẻ thì Thanh ở rằng Láu quá ông Tư bản cỡ đồn
điền thì Thanh sợ khách Trọng Lợi khinh đường ly cách rồi đổ quanh thuyền Trăng
rãi nước trôi lạnh lùng người ta kêu Thanh kén kỹ quá người ta mỉa thành sẽ
chết ra nhưng Thanh Trì mỉm cười mỉm cười khinh bỉ mà trả lời Thà chết ra mà
trong bụng được sung sướng còn hơn đem chôn sống đời mình trước khi hết số mệnh của trời người ta đem 2 chữ ích kỷ để
khuyến khích Thanh không nên cô độc Người ta bảo thanh chớ nên đẩy đọa tấm thân trong đòi quạnh hiu thì thanh biểu
mồi đáp đó là những lời nói của người không hiểu tôi mà thanh nói đúng lắm
Thành có chịu quạnh hiu chịu cô đọc bao giờ đâu hàng ngày Nhà Thanh rầm Rập
những khách khách của Thanh là những hạng người không Phú thì quý vị thanh không tiếp những người thường bao giờ
người ta vẫn thấy những chiếc ô tô thật đẹp đỗ ở trước nhà mà chủ xe Nếu là
người mặc quần áo An Nam thì khám túi sao cũng có chiếc thẻ bài Ngà cuốn gọn
sợi dây đỏ Nếu là người mặc quần áo Tây thì cái ví để trong áo ngực cũng phải
dày dặn mà dày dặn những tiền không ai đến nhà thanh lại chỉ mang có trái tim
xoảng bằng thịt vì cái ấy đối với Thanh nó không còn nghĩa lý gì nữa Đã có lần
thành nói đùa với một nhà Văn Kiết Cảm ơn anh trái tim của em đã bị em đem đi
hiến có người ta nhiều lần Bây giờ nó thành trai cả rồi chỉ có vàng bạc mới
vạch cho nó thành vết được thành nhận thấy trong bọn những người tri kỷ rất ít
người thật bụng kết hôn với Thanh ai cũng như muốn cưới cái ngôi nhà đổ xô họ
thật không có lòng bác ái trái lại thành coi ai cũng như ai thanh yêu hết cả mọi
người mà thanh lại từ bi nữa khi nào cần thì hết sức cứu người ta ra khỏi cơn Tai
nạn một lần trong nhà Thanh cũng như mọi tối có đám xóc đĩa lớn trong khi con bạc
đương vui đùa bỡn nhau bằng những cuộc bạc khá to thì đẩy tớ chạy vào báo có
một vị nhân viên trong Sở Mật Thám đến thế là rào rào Họ chạy như vịt ai nấy mà
tái xanh họ chuồn cổng hậu họ leo mái nhà họ nằm ép vào chỗ tối Song Thành
chẳng son lòng thản nhiên ra tiếp khách Lúc khách xa Thành mới nhặt nhanh tiền ông rơi vãi thành thường nói để phúc đức
lại ngày sau mất gì quả thành tha thiết cầu phúc lắm trên gác trong nhà Thanh có
một cái điện rất thiêng tối nào người vào lễ cũng đóng rầm Rập chẳng thiêng
sao thành đã nằm mộng luôn luôn thấy ngài ngài bắt sắm đồ choe sứ ngài giục
thanh Sơn lại cái Khảm ngài Bảo Thanh đến tháng 1 thì tự nhiên có tài những
con công đệ tử đến lễ ở điện cũng phải là những người đủ tư cách để thờ ngày những đồ thở trong điện quá nửa là đồ
cúng tiến người ta đến đó để cầu phúc cầu tài người ta đến đó để nhảy theo
nhạc điệu của mấy bác công văn trẻ người ta đến đó để nghe những tiếng khen trẻ
khen đẹp khen oai mà quên những sự đau khổ thực của cái đời thực những lưu trầm
khói lên Nghi ngút những ngọn Hương làm lở mỏ trong phòng cũng làm cho người tâm
thành như mơ Như Mộng Như sống được một phút sung sướng trong đời thần tiên rồi thì những người nương tựa vào cũng không
phải là ít những người vẫn gọi Thanh là bà lớn được thanh ban tiền cho luôn luôn
ai vụng thì phải nộp ngay cả gốc lẫn lãi ai khéo thì thanh cho chịu lâu hơn người
ta tặng cho Thanh cái tên là phật bà người ta đặt thanh lên địa vị nhà từ thiện quả vậy những việc từ thiện trong
thành phố không việc nào không có tên Bà Hai Thanh lấy tên Bà Hai cho có vẻ đứng
đắn hoặc không cho người ta nhớ đến việc chú sành những khi vào dự hội đồng một
cuộc làm phúc nào là bao giờ thanh cũng được người khác vì nề người làng Thanh cũng có vài anh lò mò đến được nhà Thanh
Thành cừu mang cho mấy tháng đầu rồi kiếm cho họ được công ăn việc làm cả
thanh không muốn nghe đến việc làm việc nhà mà người ta cũng không dám kể cho
Thanh giác tai nữa người ta chỉ biết nhỏ hơn Thanh thì phải coi thanh như một vị ân nhân mà thôi nhưng mà năm ấy vợ đê
Xem báo Thanh hơi thấy cảm động cảm thấy nói nước tràn ngập cả tỉnh Hải
Dương Hưng Yên và Bắc Ninh thanh lo cho cha thanh xà yếu không biết còn chịu đầu
ngọn sóng ngọn gió hay không thành bèn phái người về thì người này kể cho thanh nghe rằng thưa bà nhà quê ngập hết cả
chỗ cao như nhà ông Chánh hội thì nước đến đầu gối chỗ thấp như nhà bác kháng
tí thì đến mái tranh Thành lắc đầu thở dài Ngậm Ngùi người ấy lại kể rồi năm nay đói to thanh rất cảm
động chờ cho nước ra hết đường xá vừa ráo khô Thành Nhất định về thăm nhà Lần
này thì Thanh không còn e lệ gì nữa Thanh mượn chiếc ô tô họp rất mới đi như
bay về làng đến chỗ cây đa thành cho xe trở về một mình đi bộ mà đi rõ thong thả
Thanh thấy quang cảnh điêu tàn mà thở dài nhưng đứa bé bụng ỏng mắt toét đi
theo thanh để xem Thanh tay cắt phí tay che rổ đứng dừng này trước cửa đình và
trước cửa miếu thấy cái cổng chùa Đổ Thành xiết đỗi Ngậm Ngùi rồi Thanh nhận
về nước phủ xa hãy còn như vẽ trên các lá ở hàng rào dâm bụt những nhà siêu
vách lở đường làng thì buồn tênh tẽ ngắt trong nhà thì nhau nhóc tiêu xơ Thành
lắc đầu quay về phía Cánh đồng hoang tàn trơ trơ những gò cát đục về nhà Thành
thầy trà hò xuống sáng nằm liệt ở trên giường thành lau nước mắt ngồi cạnh lật
chiếc chiếu rách ra xỏ lên trán danceo của ông già mà thổn thức Trà Thành thấy
con về thì lạ rồi mừng ứa nước mắt Lẩu này không được tin tức của mày tao
có ngờ đâu Mày còn sống thành đáp người làng thỉnh thoảng có qua lại nhà tôi họ
không nói lại với ông à trở thành gượng ngồi dậy Lắc đầu không Bây giờ mày làm ăn có khá không đủ
ăn tôi đã mua được ngân hà trợn mắt ngạc nhiên ông già hỏi thật á nhà Tây hay nhà
ta thành mỉm cười sung sướng rồi ông ra đấy mà ở tội gì trả Thành lắc đầu tan ở
nhà ai cũng túng mày ạ Lâu nay có gì lạ không ông thay đổi nhiều mày đi lâu mới
về không thấy có gì khác à thành gật Có
rồi thấy năm sáu người cả lớn lẫn bé đứng ở cổng rào Thanh tỏ bộ khinh bỉ
quay lưng ra nói tiếp Tôi thấy buồn tệ ông xã gật buồn thật các cụ già thì về
cả bây giờ những bọn ươm giờ lên làm việc làm nhiều cái khó chịu chết lên được thế cái bàn chân Hưng cái gì ấy còn
không không vì bà ấy có mang rồi đi mất thành trợn mắt chính bà ấy có mang phải
rõ còn Màng Với ai Thầy biết không có mang với ông tránh hộp sau Thế ông
tránh hội trước đâu rồi ông ấy thôi không làm nữa nhường kia tệ vì không làm
việc làm thì xoay vào đâu mà ăn trông ông ta bây giờ ái ngại lắm mà cả ngày
càng làm em thành bột nhớ cái tối hôm bị bắt cùng những buổi ái ân Xưa kia rồi
thanh lại nghĩ đến vẻ mặt của những người làm việc làng thủ trước thành cắn môi nghĩ một lát rồi nói từ nay tôi về
nhà luôn ông ạ chả thành nhằn mặt đừng đừng rồi lại như lần trước ấy
trường 9 bó lúc Phong Trần Thanh về nhà
luôn thật song không lần nào Thanh bị người ta đuổi cổ đi bao giờ trái lại người ta quý người ta trọng người ta
kính người ta Tôn Thanh gọi là bà chủ nghe tiếng đó Thanh mỉm cười nói mỉa mai
với cha thì chẳng lẽ họ gọi tôi là con anh mà họ không dám gọi tên tôi vì sợ
mất vải thành kính họ phải kiếm cho tôi một cái chức tước mập mờ ai cũng có thể
có mà ai cũng không thể có là bà chủ rồi Thanh gật gù đắc chí buổi sáng nào cũng
vậy bảnh massage bọn trẻ con đã nheo nhéo lại bà chủ xin bà chủ một xu thành
phải đổi sẵn hào từ tối hôm trước để phần phát với người túng thanh cho vay không lấy lãi có khi giúp không một món
tiền vì vậy cái nhà Thanh ở với cha trước kia không ai thèm gọi là nhà vì nó
chỉ còn đợi một cơn gió nhỏ nữa là ngã sụn xuống vụt ra cám nhưng mà bác kháng
thủ đã vì một bữa rượu của bà chủ mà đốc thúc lũ tuần làm lại trông rất tình
thương ở đầu làng cạnh bờ sông hai ba chồng gạch xếp như những quả núi con chờ
ngày tốt là bọn thợ nề dưới cuối tổng đem ra lát đường làng từ đầu đến cuối
xong việc đường Thanh còn hô hào cả việc xây cổng Tam quan cho chùa và quên giáo thập Vương lấy ít đồng để đút chuông
thỉnh thoảng về làng dạo chơi khắp chỗ nọ chỗ kia Thành đã tưởng tượng được cái
bề ngoài của làng phồn thịnh Thanh đi ở đường người ta ngả nón chào người ta hỏi
thăm hôm nào Thanh ra Hà Nội để người ta kịp đến chơi rồi người ta chịu khó nể cụ
mõ mỗi khi có việc ở đình không có ai mà sai Bảo nữa vì ai nỡ sai thằng mõm Mọi
khi bây giờ nó là cha thanh là ông thân sinh ra bà chủ nghĩa là cụ chủ người ta
gọi Thế các cụ ở làng hay đi lại nhà cụ chủ vì cụ tốt lắm Cụ tốt vì con gái cụ
tốt con gái cụ tốt vì tiền của con gái cụ bao nhiêu người được tiêu bây giờ
người ta muốn giữ hẳn bà chủ ở làng không muốn để bà nay đây mai đó chính cụ
tránh hội trước đã đi với một vài cụ nữa đại diện cho làng đến nhà bà mà nói rằng thưa bà Nếu bà
không ở nhà luôn thì rồi công việc làng ta đến nát bét bây giờ làng ta Trừ bà ra
thì dân không còn sợ ai nữa mà thế thật việc gì cũng vậy nhỏ hoặc lớn Đố ai bảo
được ai dù dùng đến lẹ làng Rủ cả hội đồng hương hội cô bắt ép nhưng không ai
vui lòng nghe theo bằng một tiếng nhỏ ở cửa miệng tươi tắn của bà chủ từ ngày được dân làng chỏng phòng thì bà chủ
sinh ra đứng đắn nghiêm trang bà lại có dáng dấp kể cả nữa ông tránh hội cũ cố
mong cho bà quên cái tội xưa của mình đã dám sát với bà một hôm đến vay tiền bà
ông có nói bóng thưa bà chúng cháu nhiều lúc hối hận vì ngày trước quá ngông
cuồng bà chủ hiểu cười một cách đại lượng nói ai làm việc làm chả phải theo
đúng lệ luật giá như tôi làm tránh hội thì nhiều lúc bất đắc dĩ tôi cũng phải
ác không ác sao chạy được việc bất đọc bất anh hùng là nghĩa Thế ông tránh sung
sướng Cảm ơn bà biết bục cho mình Giơ hai tay ra Đỡ lấy tờ giấy bạc rồi đến
phản bên nịnh nọt cụ chủ Tiếng thơm bà chủ lẫy lừng làng khác lấy làm ghen vì
không có được một người như bà chủ này một hôm quan huyện về làng nhân ngài
hiểu dù về một cái việc công ích ngài cũng cho mời cả bà chủ ra ngồi dự thính rồi Thỉnh thoảng hỏi ý kiến mà ý kiến bà
tức là ý kiến dân làng đó đến ngày khánh thành tam quan thì chùa làng mở hội bốn
hôm liền khách thập phương để lễ rất đông bà chủ đứng đầu việc đúc chuông được người ta Bắc khế mời ngồi ở giữa
thửa ruộng để xem đổ khuôn Hàng vạn người chằm chằm Nhìn bà bà ngồi nghiêm
trang hai tay để vào lòng nét mặt vui sướng trời nắng người ta che lên đầu bạc cái ô có người phe phẩy Quạt Cho Bà khỏi nực xong và vẫn sẽ lệch mặt bà vẫn đánh
phấn thỉnh thoảng nhếch mép cười bà vẫn để hở hai hàm răng Ngà người ta thì thảo
Khen bà đẹp Bà Lắc đầu khi người ta mời bà rơi trầu bà chỉ mới cầm điếu thuốc lá ở tay mà mấy người đã khm xin bà cho phép châm lửa người ta ngắm cái quần
trắng viền gấu của bà đôi gì bà đi ở chân có dây chẳng mang chẳng sọc và cái áo sặc sỡ may theo kiểu chẳng ai hiểu người ta thì thảo khen bà sang tưởng ấy người nhìn bà một cách cung kính liếc mắt qua một lượt bà chủ thỏ dài bà thấy
những cô con gái nõn nà 15 18 cô lách được cái mặt đẫm mồ hôi vào trong để xem bà nhớ lại thuở bé bà Ngậm Ngùi Đây là hình ảnh bà chủ của làng BM bài Nam về trước thường tay bọn kia biết Thuở Nào chúng nó có nhiều bạc lắm tiền để được hưởng như ta hưởng những sự Vinh Hiền rồi nhìn chỗ các cụ đứng bên nhau lách nhau ở dưới ánh mặt trời cụ nào cụ ấy mồ hôi nhễ nhại nét mặt ngu đần bà thấy sung sướng sung sướng như một ông tướng thắng trận phải chính bà chủ đã thắng trận trên chiến địa Kim Tiền