2. Mời đọc Bản đánh máy
3. Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng ảnh
4. Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
- Bản trong Tập truyện ngắn "Oẳn Tà Rroằn", NXB Văn Học 2018.
Mời nghe đọc
Mời đọc Bản đánh máy
Một đám cưới
(1903-1977)
Hôm nay là ngày đón dâu.
Suốt từ buổi sáng, cô Châu hí hửng.
Phải, cô không hí hửng sao được. Cha mẹ cô - cụ lớn ông và cụ lớn bà - chả vui vẻ là gì. Lúc nào hai cụ cũng cười khanh khách, cười giòn tan. Hai cụ hởi dạ lắm. Hai cụ đã kén được rể xứng đáng. Hai cụ thật hết lòng thương yêu con.
[...... Ty Kiểm duyệt Pháp xóa-----]
Cô tiếc không gọi thợ chụp tấm ảnh làm kỷ niệm. Quanh đầu, cái khăn vành dây to nếp, xếp đến hai mươi vòng. Trên mình, cô mặc áo gấm thêu chữ Thọ, dài, để hở hai ống quần nguyệt bạch viền đăng ten. Cô lận đôi giày văn hài, thêu chim phượng xòe cánh và nghểnh cổ.
Cô đã đánh phấn mất đến mấy giờ đồng hồ. Khéo lạ. Hai gò má ửng hồng làm tôn màu nhung của đôi mắt long lanh. Vòng ngọc dát kim cương làm nổi màu da cổ trắng ngần, có lỏa tỏa mấy sợi tóc óng nuột, và đen nhánh.
Chốc nữa, lúc họ nhà trai đến, cô còn đánh phấn lại và bôi thêm nước hoa nữa kia. Cô sẽ gài vào khuy áo một đóa hoa hồng bạch lớn, tết bằng nhung trắng.
Mặt cô không non đâu. Trang điểm xong, cô ra vẻ người lớn ngay. Nhất là cử chỉ cô lại đường hoàng, đố ai dám bảo cô mới có mười bảy tuổi.
Cô lên nhà trên. Cô xuống nhà dưới. Cô đi tung tăng khắp các nơi, tìm những chỗ đông người để cố buột ra một lời hớ hênh. Để cô được chế giễu. Chế giễu, lúc này, chỉ làm cô sung sướng thêm. Cô nhoẻn miệng cười tươi như hoa thắm, lộ bộ răng ngà, để cười và vờ thẹn thò. Cô lấy hai tay bịt mặt rồi rúc rích, cắm cổ chạy. Và chạy đến một chỗ khác, để nói một lời nữa, cũng hớ hênh.
Cô chẳng có ý gì nhớ nhà. Thời buổi văn minh, cô cần gì bắt chước các nàng dâu cổ, đến ngày cưới, cứ ủ rũ trong buồng, không dám thò mặt ra đến ngoài, mà thút thít khóc, thương cha nhớ mẹ, hoặc lo lắng sao cho tròn bổn phận làm dâu. Cô không nghĩ thế. Bổn phận, đến đâu hay đến đó. Và nếu cô nhớ hai cụ, thì sẵn xe của chồng, cô bảo tài xế nó đánh về. Chỉ một loáng là tới.
Cô hơi bất mãn một chút, là hôm nay cô xinh đẹp thế này, lộng lẫy thế này, vui vẻ thế này, mà không có có một "con" bạn nào trông thấy hoặc tưởng tượng được. Chúng nó, hiện giờ này, còn phải chúi chết trong địa ngục trên phố Đồng Khánh, tức là lớp học, chúi cả bao nhiêu tinh thần vào hai tai hai mắt mà nghe bà giáo Gégler nhồi sọ bài hóa học và nhìn bà làm thí nghiệm.
Chẳng biết lát nữa đoàn xe đưa dâu có qua trường học hay không. Giá có, cô hãnh diện biết là ngần nào!
Song, từ nay, cô so sánh địa vị cô với địa vị các bạn học làm gì. Chúng nó còn khổ, còn khổ hơn một năm nữa. Thi Cao đẳng tiểu học có đỗ chúng nó mới gọi là tạm thoát nạn.
Chỉ cô là thần tiên. Đang học năm thứ ba, cô xin thôi học về lấy chồng. Mà lấy một tấm chồng giàu có, sang có.
* *
Vụt tin báo họ nhà trai sắp đến.
Cô Châu trống ngực nổi mạnh, chạy vào buồng riêng, trang điểm thêm.
Đoàn ô tô hòm kính lần lượt tới, qua cổng dinh, đỗ trước công đường và nhà khách. Công đường hôm nay đã thành một buồng lớn, trang hoàng rất lịch sự.
Người hàng phố kéo nhau đứng đầy cả ở cổng để nhìn vào.
Thật là một rừng gấm vóc và huy chương hiện ra trong đám sương mù khói pháo.
Này là một cụ, mặt mũi phương phi, khăn xếp nhiễu tam giang, áo gấm thêu rồng, hai gọng kính đồi mồi ép rẹp hai vầng tóc mai hoa râm loăn xoăn bên thái dương.
Này là một cụ nữa, râu tóc bạc phơ, nhưng đôi mắt còn sáng quắc cố uốn thẳng cái lưng gù, ra vẻ tráng kiện, cho thêm vẻ oai vệ chiếc mề đay trên ngực gấm cổ đồng.
Này là một bà béo tốt, núng nính, tuy đã già, nhưng má còn trắng những phấn, môi còn đỏ những son. Bà mặc chiếc áo gấm huyền hoa nhỏ và chiếc quần nhiễu điều, tay cầm hộp trầu bạc.
Này là một ông râu đen mà rậm, ngực đầy những huy chương chói lọi.
[...... Ty Kiểm duyệt Pháp xóa-----]
Này là một ông, bụng to, lưng tròn, trông lẫm liệt, cử chỉ đường bệ, lúc nào cũng long lanh đôi mắt kính trắng nhìn ngang nhìn ngửa.
Này là một bà, đã đứng tuổi, bé loắt choắt trong tấm áo thêu chỉ bạc, khoác chiếc măng tô nhung đen, lấy gương trong ví tay để sửa lại vành tóc cho ngay ngắn.
Còn nhiều nữa. Còn nhiều nữa. Kể sao cho hết cách ăn mặc của đủ từng ấy người.
Lúc ấy cô Châu đứng trong buồng, hé cửa chớp dòm.
Và tìm.
Cô hồi hộp. Cô chú ý vào một người. Cô ngắm người ấy từ chân cho tới đầu.
Cô mỉm cười, vui vẻ lắm. Người ấy, tức là chú rể. Người ấy sẽ là chồng cô. Người ấy từ nay sánh vai kề má với cô. Người ấy rồi đây làm cho đời cô được sung sướng vì địa vị của người ấy.
Người ấy, đang từ từ bước vào kia.
Dáng dấp người ấy thật oai vệ.
Ai còn chê được.
Người ấy đi đôi giày ban mới. Mỗi bước chân, ống quần là cứng lại khoe đường chỉ thâm thêu bên chiếc tất tơ mỡ gà. Người ấy mặc chiếc gấm lam may rất vừa vặn và đội khăn nhiễu tây đen nhánh và bóng nhoáng. Người ấy, nào kém ai, cũng có bốn chiếc mề đay trên ngực.
Mặt người ấy mới cạo. Song tuy mới cạo, mà ở quanh mép và từ thái dương đến cằm vẫn còn hơi rõ vết chân râu như bôi chì. Má người ấy nung núc những thịt, nước da sạm và bóng. Người ấy khỏe mạnh, vì to lớn. Không trách lắm con.
Người ấy đã có bốn con, con lớn hiện học năm thứ hai lớp Trung học.
Người ấy mới góa vợ năm ngoái.
Mời đọc Bản chụp dạng ảnh
Tiểu Thuyết Thứ Bảy, Số 290, 23 Tháng Mười Hai 1939.
Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
Trong Tập truyện ngắn "Oẳn Tà Rroằn", Nhà xuất bản Văn Học 2018.
Tham khảo: Các bài viết liên quan
0 comments:
Đăng nhận xét
[im]your image url..[/im]
[youtube]your video url..[/youtube]
[si="10"]your text[/si]
[co="red"]your text[/co]
〈div style=""〉 TEXT〈/div〉