Ads 468x60px

.

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2025

4. Cải lương 'Lan và Điệp' - (1970) Viễn Châu, Thể Hà Vân (Ngọc Giàu & Thành Được)


Cải lương 'Lan và Điệp'
- Soạn giả: Viễn Châu, Thể Hà Vân
Ngọc Giàu & Thành Được

Sưu tầm
Ngọc Giàu, Thành Được


Soạn giả: NSND Viễn Châu – Thể Hà Vân
Biểu diễn: NSND Ngọc Giàu (vai Lan), NS Thành Được (vai Điệp), NSND Bạch Tuyết (vai Thúy Liễu), NSƯT Thanh Sang (vai thầy tu), NS Thanh An (vai Phủ Trần)




(3:13) VỌNG CỔ:
NG: Mà người con gái năm xưa vẫn ngồi bên khung cửi dệt mãi một đường tơ chưa trọn ý mong... chờ.

[4]: Nhìn những mùa xuân đi rồi sợ đón duyên hờ. Chạnh nhớ Lan là một loài hoa, còn Điệp là cánh bướm; nhụy rữa hương tàn, bướm còn lui tới nữa hay không? Điệp ơi! Hôm nay khung trời lại nổi ngọn đông phong, có cô gái lại mơ ước màu hồng áo cưới. Thôi nhé đừng để ai kia phải chờ phải đợi, cứ một đông qua là thêm một cái xuân già.

[6] TĐ: Lan! Anh đã đỗ đạt rồi, sao Lan còn mãi lo sợ chuyện bâng quơ? Hạnh phúc đã vói quá tầm tay rồi, Lan đừng lo tan biến nữa. Lan ơi! Dù mùa đông năm nay có đem gió về lùa qua khung cửa, Lan cũng đừng sợ lạnh lùng băng giá hồn đơn. Chuyện tình Lan – Điệp sẽ kết thúc bằng một cuộc hôn nhân. Tơ đã dệt, Lan may sẵn cho mình áo cưới để cô gái năm xưa không còn thẫn thờ bên khung cửi, tay biếng đưa thoi dệt chiếc áo ân tình. Mùa xuân này chẳng còn ai đợi ai mong, một đám cưới linh đình sẽ làm rỡ ràng hai họ.
NG: Lan sẽ là cô dâu, còn Điệp là chú rể. Đẹp mãi một chuyện tình cánh bướm lượn đài hoa.

(5:44) MẪU TẦM TỬ:
TA: Ừm... Thằng Điệp vừa mới thi đỗ khoa này, mà nó đỗ là nhờ cha có nhúng tay ở trong đó đó. Nên cha biết thế nào nội nhật ngày nay...

Nó cũng đến đây
Để cảm ơn cha đã giúp nó thành tài.
Có vậy con hãy mau vào phòng riêng
Lo săn sóc lại dung nhan.


BT: Điệp đến huyện đường
Cảm ơn đỗ đạt đâu có liên quan gì
Đến sự có mặt hay cuộc đời của con
Mà cha bắt phải điểm trang chi?
TA: Hứ! Con thiệt là ngu không hiểu gì ráo trọi
Cha có dại gì đâu mà giúp đỡ người dưng.

Cha tính toán rồi, con phải nghe cha!
Nhận nó làm chồng để khỏi mang tiếng chữa hoang.
BT: Thôi cha ơi! Con hổng chịu đâu!
Cái anh học trò nghèo mạt à!
TA: Không lấy nó thì lấy ai
Khi đã thè lè cái bụng sao mày còn kén chọn?

(7:10) VỌNG CỔ:
BT: Khi con là chín tầng mây trên trời cao chót vót, còn Điệp chỉ là ngọn cỏ may xơ xác ở bên... đường.

[3]: Sao cha không thương con mà chọn mặt gửi vàng. Lại nỡ để cho đỉa đeo chân hạc, còn gì phẩm giá gia đình của một huyện quan. Con còn trẻ còn đẹp thiếu gì công tử vương tôn, nếu cha mở rộng cửa gia nghiêm cho các chàng trai lui tới. Không lẽ cha không chọn được một chàng rể quý. Cha vội vàng chi mà gả con cho một chàng trai bần tiện cơ hàn.

(13:18) VỌNG CỔ:
TĐ: Trời ơi! Tôi phải ký tên để nhận mình đã phá hoại tấm băng trinh con gái cưng của quan tri phủ. Sợi dây oan trói buộc tình duyên giữa tôi với Thúy Liễu tiểu thơ nên vợ nên... chồng.

[3]: Quan lớn ơi! Tôi chỉ là một thư sinh mới ra khỏi mái trường. Nên khó đo lường được tình đời xảo trá và sự lọc lừa của người đổi trắng thay đen. Bây giờ tôi mới hiểu lòng tốt của ngài chỉ là một tấm bình phong để che đậy một âm mưu mờ ám. Thà để tôi học tài thi phận hơn là nhận sự thi ân rồi mang hận cả một đời.

(18:40) VỌNG CỔ:
NG: Điệp ơi! Nếu chẳng được cùng Điệp nên duyên chồng vợ thì Lan sẽ tìm một lối đi để quên khổ quên... sầu.

[5]: Có mấy ai quên được mối tình đầu. Nếu vẫn để linh hồn chơi vơi giữa dòng tục lụy, lôi cuốn u hoài trong sóng biển trầm luân. Đã không thể chết vì tình bằng cách quyên sinh, bởi còn nợ nần cơm cha áo mẹ. Thì Điệp ơi, Lan lìa xa trần thế bằng gửi đời trong mõ sớm chuông chiều.

NHẠC:
TĐ: Tôi viết vào đây
Chuyện nuối tiếc tình yêu hai mái đầu.
Ước mộng đẹp tươi
Tuổi đương xuân mà sao chia lứa đôi?


NG: Từng đêm Lan khóc
Thầm trong cay đắng, sớm ly tan vì duyên kiếp dở dang.
Hoa thơm mau tàn
Ai hay cho nàng cánh chim lìa đàn.

[6] TĐ: Lan ơi! Dù cho duyên kiếp mình dang dở, Điệp vẫn yêu Lan yêu mãi trọn đời.
NG: Thôi đừng nói nữa Điệp ơi, thêm sầu lụy cho người sắp đi vào khổ hạnh.
Xa xa vọng tiếng chuông chùa
Như đợi như chờ bóng dáng một ni cô.


(22:22) VỌNG CỔ:
TS: Và khi tiểu Lan quay vào hậu liêu thì chỉ còn hơi tàn thoi thóp như tia nắng hoàng hôn sắp chìm lặng cuối chân... trời.

[1]: Ông còn quyến luyến làm chi khi đã ngăn hai ngả đạo và đời. Xin ông hãy để cho tiểu Lan được an phận lúc sắp lìa bỏ khỏi trần gian. Thôi có còn gì mà nối lại tơ duyên mà đem yêu thương vào chốn am thiền. Khi tiểu Lan đã đoạn tình cắt đứt dây chuông, vậy ông hãy quay về mà đừng lưu luyến nữa...

NÓI DẶM:
TĐ: Ân sư! Tôi đến đây gặp Lan là để minh oan một sự hiểu lầm về duyên kiếp, chớ không phải đem ân tình khuấy động cửa tôn nghiêm. Ân sư ơi! Xin ân sư cho tôi vào để gặp mặt Lan, rồi tôi sẽ quay về khi đã vơi được niềm tâm sự.

[2] TS: Mô Phật! Bần đạo là kẻ xuất gia đã chán chê mùi tục lụy nên bần đạo chẳng còn muốn nghe câu chuyện hồng trần. Nhưng thấy cảnh của ông với tiểu Lan, bần đạo không thể cầm lòng. Thôi thì nghĩa tử là nghĩa tận, tôi mở cổng cho ông vào để vuốt mặt người yêu. Đây chiếc áo nâu sòng cùng xâu chuỗi hạt từ bi, bần đạo xin ông hãy mặc vào mà tới hậu liêu cùng Lan tâm sự. Tôi ở ngoài này chờ kéo hồi chuông báo tử và cầu nguyện một linh hồn sắp vĩnh biệt trần gian...

(26:14) VỌNG CỔ:
NG: Có phải Điệp của Lan đang nghẹn ngào than khóc đưa tiễn một người đi theo tiếng vọng chuông... buồn.

[3]: Kìa! Sao Điệp lại làm một nhà sư khoác áo tu hành? Thầy đâu sao Lan không gặp mặt, ai đã mở cổng cho bướm vào thương tiếc cảnh vườn hoang? Trời ơi tôi đang mê cuồng hay sự thật hiển nhiên, có phải kẻ đang đứng bên tôi là người tình năm cũ? Có phải Điệp đó chăng đang sầu tư nức nở thương một đời hoa đang nhụy rữa hương tàn?

(27:11) VỌNG CỔ:
TĐ: Lan ơi! Điệp đang ở bên Lan trước giò tàn hơi thở, nên ân sư thương tình đôi trẻ đã cho Điệp mượn áo cà sa vào đây gặp gỡ bạn chung... tình.

[4]: Ôi xa nhau chưa bao lâu mà thân hình Lan tiều tụy võ vàng. Điệp nghe hòa thượng kể Lan thường chôn xác bướm như chôn chết cuộc tình ngang trái đau thương. Nhưng Lan ơi, Điệp vẫn còn là của riêng Lan nên bướm nọ vẫn tìm mùi hương Lan cũ. Khi gặp lại Lan thì Lan đã ủ rũ để bướm phải bơ vơ giữa nẻo dương trần.

[6] NG: Tiếc gì một đóa phong lan
Bướm ơi! Nhụy rữa hương tàn còn đâu.
Điệp ơi! Ngày tương ngộ lại là ngày ly biệt. Thôi Điệp ở lại đường trần, Lan theo hương khói từ bi. Điệp hãy quay về với Thúy Liễu tiểu thơ, đừng lưu luyến một chuyện tình dang dở. Ôi bướm trắng chiều nay bay đầy lối ngõ như kết lồng hoa tang đưa tiễn một linh hồn. Sức kiệt hơi tàn rồi đó Điệp ơi, thôi nhé từ đây xin vĩnh biệt.
TĐ: Lan! Lan ơi buổi trùng phùng chưa vơi thương nhớ, mà tiếng chuông buồn đã điểm ly tan.


Viễn Châu

Ngọc Giàu

Thành Được


0 comments:

Đăng nhận xét

[im]your image url..[/im]
[youtube]your video url..[/youtube]
[si="10"]your text[/si]
[co="red"]your text[/co]
〈div style=""〉 TEXT〈/div〉