2. Mời đọc Bản đánh máy
3. Mời đọc Bản chụp dạng ảnh
4. Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
5. Tham khảo: Các bài viết liên quan
Mời nghe đọc
Mời đọc Bản đánh máy
Cái nạn ô-tô (3)
(1903-1977)
Người bán vé xếp cho tôi một chỗ ngồi ở dãy ghế thứ hai, cạnh một bà. Tôi ngần ngừ, mãi mới nhận cái hân hạnh ấy. Làm thế nào được. Hàng trên và hàng dưới, ghế nào cũng chẵn bốn người. Mà mỗi hàng ghế trong xe ô-tô đã ấn định là bốn chỗ. Chẳng phải tôi cuồng dại, không ưa ngồi cạnh đàn bà. Song, vì đi xe ô-tô hàng lâu năm, nên tôi thấy rằng có khi ngồi cạnh đàn bà là một sự gỡ gạc, mà cũng có khi ngồi cạnh đàn bà là một cái nạn.
Bà láng giềng tôi ước ngoài bốn mươi. Cái tuổi ấy là cái tuổi bị thải. Gia dĩ bà lại béo. Cả người bà là một đống thịt có thể làm bẹp những díp bánh xe cứng nhất. Bà phóm phém nhai trầu, thỉnh thoảng đặt hộp bạc xuống đệm, chống tay, thò đầu qua mặt tôi để ghé miệng ra ngoài, nhổ toẹt một bãi đỏ ngòm vào đường nhựa. Luôn luôn bà dục xe chạy, vì nhất định bà bảo là đến giờ rồi.
Bỗng một chiếc xe cao su ở đằng xa chạy lại, đặt khách xuống cạnh ô-tô.
Một bà ra giáng vội vàng, đến gần người bán vé, nhờ xếp cho một chỗ.
Người làm xe chối từ, song, vì bà khách chỉ đi có một quãng gần, lại chịu trả tiền suốt chuyến nên được chở.
Người bán vé nhìn vào trong xe, lấy nghĩa chữ đồng bào nói ngọt với khách dãy ghế tôi để bà mới đến nhờ tạm một chỗ.
Thế là tôi ngồi giữa, hai bà hai bên. Mà bà mới lên này trông chừng cũng không thể cho ai gỡ gạc tiền vé được.
Xe chạy.
Lúc bấy giờ vào khoảng giữa trưa. Hành khách đi ô-tô ca toàn hạng phong lưu, nên ai cũng nhớ giấc ngủ sau bữa cơm vừa làm nặng dạ dày.
Xe bon chạy, nhẹ như bay. Tiếng nói thưa dần. Nhiều người đã gật gù ngủ. Tôi mơ màng, thiu thiu buồn...
Bỗng một tiếng nói ở cạnh tai làm tôi sực tỉnh:
- Quái, tôi trông bà quen lắm, hình như tôi đã gặp bà năm ngoái trong nhà quan phủ Tảo.
Bà ngồi bên trái tôi nói thế, thì bà ngồi bên phải đáp:
- Vâng, tôi cũng ngợ quá, mà không dám hỏi. Thưa bà, có phải hồi năm ngoái bà về chơi quan phủ, đi xe với cụ Thượng Trần không ạ?
- Vâng.
- Ồ, bẩm thế, kìa bà lớn!
- Thế tôi ngồi gần bà lớn mà không biết.
Hai chuỗi cười mừng nhau thực giòn và thực to chui vào tai tôi như muốn xé màng trống.
Mấy người ngồi ghế trước đỏ ngầu mắt quay lại nhìn. Nhưng hai bà vẫn vui vẻ, nói rất to để trò chuyện:
- Bẩm thế quan lớn nhà vẫn ở Hà Nam?
- Vâng, cảm ơn bà lớn, nhà tôi vẫn ở Hà Nam. Bẩm còn quan lớn nhà?
Bà này chép miệng, lắc đầu:
- Cuối năm vừa rồi trượt cái bố chánh, tức cả mình. Nhà nước không công bình ra sao, chứ nhà tôi, làm việc quan thực là cần mẫn, đê điều thì vững, cướp trộm thì không, sân vận động cũng có, mà rất năng đi lại các quan trên, thế mà không biết vì lẽ gì lại không được thăng. Thế quan lớn nhà thăng bao giờ ạ?
- Thưa bà lớn, nhà tôi mới được thăng kỳ xuân thủ năm kia.
- Ồ, quý hóa nhỉ. Mời bà lớn xơi trầu.
Hai bà im một lát, rồi bà bên trái lại cất giọng the thé:
- Bẩm bà lớn đi đâu thế ạ?
- Thưa tôi mới xuống chơi với cậu chánh án nó, chả là cậu cháu sắp cho cháu cả nó đi Tây học mà. Cậu cháu cứ giữ mãi, nhưng tôi nóng ruột quá. Bây giờ về thăm chú huyện cháu, rồi lên thăm bà Bố Tín trên Hà Nội. Thế bà lớn đi đâu?
- À, chả anh phủ tôi yếu, tôi lên thăm.
- Bây giờ quan phủ đã vô sự chưa ạ?
- Cảm ơn bà lớn, cũng đã ăn được.
- À, quan phủ nhà dễ là rể cụ Thiếu Nguyễn đấy nhỉ.
- Vâng, chị chúng tôi là con gái thứ hai cụ Thiếu.
- Bẩm thế cụ Thiếu được mấy các ông các bà ạ?
- Thưa bà lớn dễ nhiều lắm; tôi chỉ nhớ chị phủ tôi là bà Thương Minh, rồi em chị tôi vừa mới lấy ông huyện Toán năm ngoái.
- Bẩm thế các ông con giai của cụ chưa ông nào ra làm quan ạ?
- Có, cậu con cả mới đỗ cử nhân luật, cũng sắp thi tri huyện.
- Ồ, hạng ấy thì thi thế nào mà chả đỗ.
- Bẩm vâng. À, bà phủ Tảo có phải là em quan Tuần Bích không nhỉ.
- Vâng. Là em con nhà chú. Chứ anh ruột bà phủ làm có tri huyện, nhưng mất sớm.
- Hoài của! Thế quan huyện có con giai không ạ?
- Có ạ, có một đứa, sắp sửa làm rể quan Bố Sửu.
- Ồ, tôi nghe nói quan bố Sửu vừa bán cái ô-tô, phải không ạ?
- Vâng, ngài bán để ngài mua chiếc mới.
- Xe nhà tôi cũng vậy, nhà tôi cũng mới để lại cho quan kiểm học, độ hai hôm nữa mới lấy xe của quan Chánh Án về, nên bây giờ tôi phải đi xe hàng.
- Thế xe nhà tôi thì tài xế nó đau mắt.
- Thật là một dịp may, tôi được gặp bà lớn.
- Bẩm thế cụ lớn nhà lâu nay vẫn mạnh.
- Cảm ơn bà lớn, cụ nhà tôi vẫn như thường, thỉnh thoảng đổi thời tiết thì hơi khó ở, nhưng cũng qua loa thôi.
- Cụ tôi cũng thế. Các cụ già rồi.
- Nhưng cụ lớn nhà còn mạnh hơn cụ tôi nhiều. Cứ kể vào tuổi các cụ, thì cụ nhà hơn nhất, chứ cụ Thiếu Đồng Xuân, cụ Hiệp Mễ, cụ Án Bắc Xa, cụ thì lòa, cụ thì móm, chả cụ nào được toàn vẹn.
- Ồ, cụ tôi được tẩm bổ nhiều, chứ cứ trận yếu năm kia, chúng tôi đã tưởng nguy. Quan Tuần Dương đến thăm đã phải lắc đầu.
- À, quan Tuần Dương thật là sung sướng đủ điều. Các ông em, ông nào cũng làm quan, nay cô con gái đầu lòng lại sắp lấy kế quan huyện Thạch.
- Vâng, tôi nghe nói đâu cuối năm thì cưới. Có phải bà huyện Thạch trước là con gái cụ Thương Nam Lý không ạ?
- Phải đấy ạ.
- Nếu thế thì có họ với cụ Đốc trong Sủng đấy nhỉ.
- Vâng, thưa bà lớn, họ ấy là đại gia, mà còn đương phát. Mới rồi được thêm một ông đỗ tri huyện tư pháp.
- Với con cụ phủ đỗ bang tá nữa.
- À phải, mà ông Phán Ninh mới được đi Trợ tá ngày đầu năm. Kể nhà tôi cũng hơi có họ với ông Trợ Ninh.
- Bẩm họ thế nào ạ?
- Bà Trợ Ninh chả là cháu của cụ Bố bà tôi mà...
- À, tôi hiểu, thế là đôi cháu dì họ đấy.
- Vâng.
Rồi hình như để nghĩ thêm chuyện, hai bà ngồi yên lặng.
Tôi như được tạm tha. Bỗng bà ngồi bên phải ghé cổ lên ghế trên.
- Bác tài đến Nứa đỗ lại cho tôi xuống nhé.
Lúc ấy tôi có ý nhìn, bao nhiêu hành khách không ai ngủ nữa. Hình như họ bị mất ngủ vì cùng phải nghe chuyện như tôi. Tuy chuyện riêng, xong hai bà có nói bé đâu.
Bà ngồi bên trái hỏi:
- Bẩm bà lớn, thế từ Nứa vào còn độ bao nhiêu nữa ạ?
- Còn độ hơn một cây, nhưng chú huyện cháu có cho lính và xe nhà đi đón.
- Thế bà lớn làm ơn nhớ hộ tôi có lời hỏi thăm quan huyện bà huyện nhé.
- Vâng, cảm ơn bà lớn. Quan lớn tôi cũng có lời hỏi thăm quan Phủ nhà.
- Đa tạ bà lớn. Đến cuối năm quan huyện Thạch cưới vợ, tất bà lớn với tôi lại được gặp nhau.
- Vâng, chắc thế, mà ta còn gặp nhiều chị em nữa.
- Thôi, xin phép bà lớn, đến Nứa rồi. Lạy bà lớn.
- Lạy bà lớn ạ.
Xe đỗ. Hai bà từ biệt nhau, nhìn nhau ra ý bịn rịn.
Rồi xe chạy.
Hành khách được yên. Nhưng không ai ngủ lại được. Duy có bà lớn buồn tình vì mất bạn. Bà ngồi im một lúc rồi gật gà gật gưỡng, tự do ngả cả đầu lên vai tôi làm một giấc ngon...
Mời đọc Bản chụp dạng ảnh
Tiểu Thuyết Thứ Bảy, Số 286, 25 Tháng Mười Một 1939
Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
PDF - Tiểu Thuyết Thứ Bảy, Số 286, 25 Tháng Mười Một 1939
Tham khảo: Các bài viết liên quan
0 comments:
Đăng nhận xét
[im]your image url..[/im]
[youtube]your video url..[/youtube]
[si="10"]your text[/si]
[co="red"]your text[/co]
〈div style=""〉 TEXT〈/div〉