Mời đọc các truyện ngắn về "làng bẹp":
1. Giết nhau - 1933
2. Mưu làng bẹp - 1938
3. Chừa thuốc phiện - 1939
2. Mời đọc Bản đánh máy
3. Mời đọc Bản chụp dạng ảnh
4. Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
5. Tham khảo: Các bài viết liên quan
Mời nghe đọc
Mời đọc Bản đánh máy
Chừa thuốc phiện
(1903-1977)
Lần này, San lại định chừa hẳn. Anh quả quyết, bảo vợ:
- Tôi chỉ hút hết tuần lễ này. Từ thứ hai sau tôi nhất định thôi.
Vợ San bĩu môi:
- Lậy Phật! Bộ cậu mà chừa được.
San thở dài:
- Thế nào cũng phải chừa. Thuốc phiện càng ngày càng cao, mà rồi còn cao nữa. Nếu tôi không bỏ thì lấy tiền đâu mà hút!
Người thiếu phụ mỉm cười:
- Câu ấy cậu đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần, tôi nghe nhẵn cả tai.
San ôn tồn nói:
- Mợ phải hiểu mới được. Lần đầu tôi không chừa nổi, là tại tôi, vì dạo ấy tôi yên trí thuốc còn rẻ. Nhưng lần thứ hai, hẳn là tại mợ. Giá mợ cứ mặc kệ cho thuốc phiện nó vật tôi, thì không, mợ lại thương hại tôi, bắt tôi hút. Chính tôi định kiên gan kia mà!
- Ai trông thấy cậu nằm sóng soài như cái xác chết, không ăn không nói mà cầm lòng cho đậu được!
- Thuộc phiện không thể làm cho người chừa chết được. Nó chỉ làm khổ lúc bữa mình hút. Nhưng nhịn được qua lúc ấy thì thôi, không khó chịu lắm nữa. Chứ nếu tôi cứ đa mang mãi, thì quyết không những tôi chết, mà cả đến mợ cũng chết đói theo!
- Cậu đừng nói trạng. Thế lần thứ tư thì tại ai?
San cười:
- Tại tôi. Song không phải không có duyên cớ. Đành rằng người chừa thuốc phiện phải định bụng bỏ, nhưng cần một điều kiện nữa, là người ấy phải hết hi vọng hút mới được.
Thấy vợ im lặng San tiếp:
- Thuộc phiện quả có ma. Ngày trước có anh nghiện, phải ngồi tù, ở trong nhà pha, anh ta nhịn thuốc phiện một cách rất dễ dãi. Đến bữa hút, tuy anh ta cũng thèm cũng hắt sơi, sổ mũi, song đành phải nhịn, chứ biết làm thế nào. Rồi một ngày, hai ngày, đến một tuần lễ, anh ta quen hẳn đi. Anh ta mừng thầm không ngờ ở tù lại là một hạnh phúc. Vì chắc khi được mãn hạn, anh ta phải béo tốt ra, và rồi không phải lo cơm đen thì chắc có thể làm giầu được. Ấy thế mà, lạ quá, đến ngày được tha, anh ta ra về, vừa bước chân khỏi cửa nhà pha, là anh ta ngã gục xuống, không đi được nữa. Bởi vì anh ta bị thuốc phiện vật liền.
- Phải, anh ta chắc từ nay lại có hi vọng trở về với ả Phù Dung.
- Cho nên mợ phải làm thế nào cho tôi cũng hết hi vọng hút mới được.
- Cái đó chả khó. Nhưng lần này cậu lấy thuốc chừa ở đâu?
- Có người anh em mách tôi cụ lang Ban. Cụ ấy chữa cho ông Bách, ông Hường đều công hiệu cả. Người ta bỏ được, thì tôi cũng bỏ được.
Từ tối hôm ấy, San được vợ cho hút gấp đôi. Hút cho thỏa chí đi, rồi mà chừa, chừa hẳn.
* *
Cụ lang Ban đến nơi, cả nhà chiều chuộng, kính cẩn. Thật là một vị phúc tinh. San gãi tai nói:
- Con mà bỏ được thuốc phiện phen này, thì ơn cụ thật là trời bể. Thày mẹ con mất cả rồi, con xin cụ cho con tôn cụ làm nghĩa phụ, để con được có người mà trả nghĩa sau này.
Cụ lang mỉm cười:
- Ông cứ tin ở tôi. Miễn là ông thực bụng chừa thì rất dễ.
- Con chả thực bụng, sao lần này con dám mời cụ. Nếu con cứ đeo đẳng điếu thuốc điếu sái mãi vào, thì rồi khổ thân.
Vợ San chắp tay thưa:
- Lạy cụ, cụ cứu nhà con tức là cụ cứu cả gia đình này. Nhà con cố mời cụ là do nhà con tin cụ lắm. Con chỉ tiếc không được hân hạnh biết cụ sớm, thành thử mấy lần trước, nhà con chừa phí công toi.
- Được, bà cứ yên lòng, theo thuốc tôi, thế nào ông nhà cũng bỏ được.
San cảm động:
- Dạ, thật là cụ cải tử hoàn sinh cho gia đình con.
- Không dám.
- Mà con thật dày phúc lắm mới gặp được cụ.
- Thế ông định chừa từ hôm nay đấy chứ.
- Dạ.
Bữa cơm thết cụ lang hôm đó thật linh đình. San bắc ghế cạnh sập để ngồi tiếp. Vì thành kính, anh không dám ngồi ngang.
Vợ anh, sau khi nghe theo lời thầy thuốc, cất kỹ bàn đèn vào trong đáy hòm, thì cũng lên đứng cạnh đó để hầu chuyện. Cụ lang nói:
- Chừa bằng thuốc dễ hơn chừa bộ. Tuy có nhiều người bỏ bộ cũng có thể được, song rồi nó sinh ra đến lắm chứng bệnh. Có người kiên gan, đã thôi được đến mười năm, mà rồi lại phải hút, vì tự nhiên da bụng dầy ra, nằm nghiêng bên phải, tưởng chừng cả cái bụng nặng nề nó vật cả về bên phải, mà nằm nghiêng bên trái, thì cái bụng nó vật theo cả về bên trái.
Vợ San lắc đầu, kinh hãi:
- Bẩm thế dùng thuốc của cụ có sẩy ra sự gì không ạ.
San lườm vợ, cho là vô ý, và cau mặt nói:
- Thuốc của cụ là thánh dược. Nếu không, sao ông Bách, ông Hưởng nghiện nặng và lâu như thế còn bỏ được.
Cụ lang gật gù:
- Mà hai ông ấy lại rất non gan. Cứ kể ra từ xưa đến nay, tôi chữa cho mười người thì đậu bẩy. Đến bây giờ ông nào cũng béo tốt, giầu có. Các ông ấy bây giờ đâm ra ghét thuốc phiện lạ lùng. Có một lần tôi thử mời một ông đã chừa được bẩy năm hút lại một điếu xem sao, vì tôi muốn biết thuốc tôi hiệu nghiệm thế nào. Tôi ép mãi, nhất định ông ta không hút. Đến khi tôi cam đoan rằng hễ nghiện lại thì tôi chữa đền, ông ấy mới bất đắc dĩ cầm lấy dọc tẩu. Tôi nhận thấy hình như ông ấy kinh tởm lắm. Ông ấy lấy vạt áo chùi mãi đầu tẩu, rồi mới ghé mớm môi vào, kéo xong một hơi, mẹ ơi, ông ấy ho mãi, rồi khạc, rồi nhổ, rồi nôn, rồi nằm soài ra như người chết. Tôi phải vội vàng cho thuốc rã, ông ấy mới tỉnh lại. Hỏi thì ông ấy nói vì nể quá mới hút, và khi ngậm dọc tẩu vào, ông ấy ghê ghê thế nào ấy. Hút xong, ông ấy say đứ đừ, cứ muốn nôn ọe cho ra hết hơi khói. Thế là tự nhiên mê man đi.
San mừng rỡ, nói:
- Dễ lại sợ thuốc phiện hơn người chưa hút bao giờ đấy!
Cụ lang gật:
- Chính thế.
- Thật là thuốc tiên. Con nhờ cụ, mà không chừa được, thì con chỉ đáng làm giống chó.
* *
Bỗng San bắt đầu ngồi thừ. Đến bữa hút mọi tối rồi. Anh như chán nản, không buồn nói chuyện với cụ lang nữa.
Anh hắt sơi. Mồ hôi đã lấm tấm ở vai và ở cổ. Anh ngáp. Và mỏi lắm. Và lại hắt sơi. Và lại ngáp. Anh hắt sơi liền liền. Và ngáp tưởng chừng rách mép. Biết không thể ngồi tiếp khách được, anh đành thất lễ, nói:
- Xin phép cụ cho con đi nằm, kẻo con mệt lắm.
Cụ lang gật đầu:
- Mời ông cứ tùy tiện.
Trước khi vào buồng, anh dặn vợ dọn chỗ cho khách đi nghỉ:
- Tôi không thể ngồi lâu được, vậy mợ phải đối với cụ cho chu đáo, lễ phép kẻo cụ giận bỏ về thì khổ tôi, khổ cả gia đình đấy.
- Được, cậu cứ yên lòng.
Anh đóng cửa lại, nằm sóng soài trên giường.
Nửa giờ sau, anh thở dài rền rĩ, rồi gượng ngồi giậy. Hai mắt anh ngây dại đứng sững ở giữa buồng, nhìn chăm chắm bộ ghế ngựa sơn quang dầu kê ở góc tường: chỗ ấy mọi khi anh vẫn nằm hưởng thú đi mây về gió. Hình như anh thèm thuồng nhớ nhung lắm. Một lát, anh luống cuống ngó vào trong tủ trè. Nhưng vật thân yêu là cái diện tẩu mà anh định tìm, xưa nay vẫn bày trong đó, không còn ở đấy nữa. Anh cúi ngó xuống gầm ghế. Chai dầu ai cũng cất đi mất rồi. Anh dơ cao cánh tay sờ trên mặt tủ áo. Bàn đèn không giấu ở chỗ ấy. Thất vọng, anh thở dài và không đủ sức lại giường, anh nằm vật thẳng cẳng trên ghế ngựa. Áo anh ướt đẫm mồ hôi. Bây giờ anh không ngáp, không hắt hơi được nữa.
Bỗng anh sờ soạng sung quanh rồi úp sấp mặt dí mũi xuống ghế. Hít được hơi dầu, hơi sái cho đầy lồng xương ngực, anh được khoan khoái lắm.
Rồi tự nhiên anh ngồi nhổm dậy, gọi:
- Mợ ơi!
Vợ anh vội chạy vào. Anh hổn hển hỏi:
- Mợ cất cả bàn đèn đi rồi à?
- Phải. Cậu thấy thế nào?
San nhăn nhó:
- Khó chịu lắm.
Rồi cúi xuống, anh để tay vào cái chân mễ:
- Còn cái tiêm đây, sao không cất đi!
Chị San ái ngại:
- Cậu mê hay tỉnh thế?
Anh nhăn mặt để ợ, nói:
- Không biết có chừa được không, tôi thấy khổ quá rồi.
- Cụ lang bảo buổi đầu thế nào cũng khó chịu lắm. Nhưng cậu nên cứ kiên gan.
San cau mặt, không đáp. Anh chỉ tặc lưỡi. Hình như trong câu nói của vợ, anh thấy có một vài tiếng bất như ý vậy. Một lát, anh giật nẩy mình, rú lên:
- Ối giời ôi, lạy ông, ông tha cho tôi!
Rồi anh đứng dậy, giơ tay như để đỡ đòn túi bụi và van lơn:
- Lạy ông, ông lang ông ấy sui tôi bỏ, chứ tôi có định bỏ đâu. Ông tha cho tôi.
Rồi anh khóc lóc, đập đầu xuống sàn gạch.
Chị San chạy lại đỡ, gọi:
- Cậu! Cậu! Cậu tỉnh chưa? Làm gì thế?
San mở mắt, nhìn vợ, lóp ngóp đứng dậy. Bất đồ anh hùng hổ chạy lại tủ trè, giơ thẳng cánh đập nắm tay vào mặt kính. Mảnh thủy tinh vỡ vụn ra. Anh ẩy lọ độc bình suýt rơi xuống đất. Cả cụ lang lẫn lũ đầy tớ chạy cả vào buồng. Họ tưởng San còn đập phá lung tung. Vợ anh cuống queo, níu lại:
- Cậu, cậu làm gì thế?
Anh đáp:
- Bà cứ để yên, tôi đánh chết nó mới nghe.
Rồi nắm cổ tay vợ, anh hiền lành vê vê cố dương mắt nhìn, và nói một mình:
- Ồ, ai đánh sái mà quánh thế này.
Chị San sợ hãi, đập vào trán chồng, gọi:
- Cậu ơi!
- Ơi.
- Cậu mê hay tỉnh?
- Tỉnh.
- Tôi đây mà.
- Biết rồi, mợ ạ, tôi phải hút mới được.
Chị San nhăn nhó, thở dài:
- Đã kiên gan thì nên cứ kiên gan. Gặp cụ lang hay thì hãy thử xem sao.
San cau mặt, tặc lưỡi, chứ không đáp. Cụ lang tiến lại gần, lau đôi mắt kính, nhìn San sám ngoẹt, an ủi:
- Ông cứ cố đi nhé. Không việc gì đâu mà sợ. San hiểu, đáp:
- Thế bao giờ cụ cho con hút?
- Ông chừa kia mà.
- Vâng, nhưng con khổ lắm, cụ ạ.
Cụ lang nghiêm sắc mặt:
- Khổ thì chịu vậy.
San lườm thầy thuốc, rồi nó nhỏ với vợ:
- Cụ lang ác lắm. Còn mợ, mợ nỡ về hùa với cụ lang để làm tội tôi à?
Dứt lời, anh giậm mạnh chân xuống gạch cho đỡ uất ức.
Không ai trả lời cả. Anh lại nằn nì:
- Cho tôi xin bàn đèn, tôi lạy mợ, tôi van mợ. Mợ để tôi hút thì tôi xin làm con mợ.
- Nhảm nào!
- Tôi nói thật đấy. Không cho tôi hút thì tôi quật hết đồ đạc bây giờ.
Cụ lang lại nghiêm trang, trách:
- Đừng dọa. Bà chớ sợ, đã có tôi.
San cau mặt. Rồi bỗng anh vùng dậy, nhẩy lên ngồi ghế ngựa nói to:
- Để tôi hút, không tôi chết mất. Mợ! Lấy trả tôi bàn đèn đây.
Vợ anh sợ hãi:
- Tôi có cất đâu!
- Thế thì chó cất à?
Anh đập chân tay rầm rầm, trỏ vợ, quát:
- Muốn sống thì bưng bàn đèn ra đây.
Chị San run như rẽ, nhìn cụ lang để cầu cứu. Cụ lang giõng giạc gọi:
- Ông phán!
San không đáp, nhưng anh nghiến răng kèn kẹt. Sợ anh thất thố, vợ anh thỏ thẻ:
- Cậu, cụ lang gọi kìa!
San ngọt ngào:
- Cụ bảo nhà tôi trả tôi bàn đèn.
- Tôi không cho ông hút. Ông chừa kia mà.
San nhăn nhó:
- Vâng, nhưng tôi không chừa nữa.
Thấy cụ lang lắc đầu, anh phát cáu, nói:
- Cụ phải cho tôi hút. Mợ phải trả tôi bàn đèn. Tôi không chừa nữa.
Chị San thở dài. Cụ lang ôn tồn khuyên:
- Ông nên kiên tâm.
San hơi gắt:
- Tôi không kiên tâm được.
Nói đoạn, anh nằm, vắt tay lên trán, dằn vặt hai cẳng.
Bỗng anh ngồi nhổm dậy, quát:
- Mợ khăng khăng giữ bàn đèn của tôi phải không?
Chị bực mình, đáp :
- Cậu hỏi cậu ấy, hỏi cụ lang ấy.
San trợn mắt:
- Không việc gì đến cụ lang. Cụ ấy không có phép cấm tôi hút.
- Đừng nói nhảm!
Bỗng San cúi xuống gầm, vớ được chiếc guốc, hùng hổ sông lại vợ:
- Mày có cho ông hút thì mày bảo. Ông chửi bố đứa nào giấu bàn đèn của ông bây giờ.
Dứt lời, anh phang vào mặt vợ một cái, rồi túm lấy áo. Cụ lang sông vào can. Nhưng anh đánh vợ anh túi bụi, rồi tiện tay, và hăng tiết, anh nắm cả tóc nghĩa phụ, dằn xuống:
- Tôi nhờ ông à? Việc đếch gì đến ông. Liệu xác!
Rồi miệng chửi vợ, tay đánh ông lang, anh làm rầm rầm, gầm thét như con sư tử bị tên. Buồng ngủ biến thành bãi chiến trường. Đồ đạc vỡ loảng xoảng. Áo rách soàn soạt. Bọn đầy tớ hết hồn, ù té chạy nhốn nháo.
Kết cục, cuộc chừa thuốc phiện lần thứ tư là: ngay nửa giờ sau, vợ San trả chồng bàn đèn và anh được hút, phải hút gấp đôi mọi bữa cho đỡ mệt.
Mời đọc Bản chụp dạng ảnh
Tiểu Thuyết Thứ Bảy, Số 284, 11 Tháng Mười Một 1939
Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
Tham khảo: Các bài viết liên quan
1. Giết nhau - 1933
2. Mưu làng bẹp - 1938
3. Chừa thuốc phiện - 1939
https://www.facebook.com/photo/?fbid=182157891612484&set=a.162558193572454
Trả lờiXóa