Ads 468x60px

.

Thứ Năm, 7 tháng 12, 2017

Chị Liền



Minh họa: Kho tàng truyện hay

Mời nghe đọc
Mời nghe đọc tại - Internet Archive
Diễn đọc: 1. Cô Vân | 2. Phú Thăng | 3. Anh Khôi


Mời đọc Bản đánh máy
Trong Tập truyện ngắn "Nông dân với địa chủ"

Chị Liền

Nguyễn Công Hoan


Chị Liền quê quán ở đâu, bố mẹ tên là gì, chị không biết. Cả họ thật của chị, tên thật của chị là gì, chị cũng không hay. Liền là tên người bạn đã chết. Và đến mãi sau ngày Khởi nghĩa tháng Tám, để lấy thẻ bầu cử, chị mới khai liều là họ Nguyễn. Chị nói lý do:

- Bởi vì em thấy ở nước ta phần đông là họ Nguyễn. Em vốn lẻ loi, nên muốn cùng họ với đa số.

Rồi chị tiếp:

- Có làm sao? Miễn là em cứ là dân cụ Hồ, hăng hái đấu tranh đánh đổ địa chủ phong kiến, hăng hái kháng chiến, tiêu diệt hết quân xâm lược.


I

Theo sự hiểu biết của chị, thì gốc gác của chị như thế này:

Mẹ chị ngày trước lấy một người bần nông, đẻ được một gái và một trai. Đến năm bà ba mươi nhăm tuổi, thì chồng bà chết. Thằng địa chủ ở làng - chị không biết tên là gì - thấy bà còn trẻ, xinh, và khỏe mạnh, nên muốn lấy bà làm lẽ. Nó vừa tham nhan sắc, vừa tham nhân công.

Người đến nói chuyện với bà hộ nó, đem cái trăm mẫu và cái uy thế của nó hống hách một vùng ra để làm mồi phú quý, dỗ dành bà. Nhưng bà không bằng lòng:

- Tôi có con giai rồi, tôi có ruộng rồi. Thế là đủ. Tôi chả cần bước đi bước nữa.

Thằng địa chủ suy nghĩ.

Nó lập tâm.

Nó thuê người rủ con trai bà ra cầu chơi, rồi đẩy xuống nước, cho chết đuối. Nó lại xui những người nhà chồng bà, đến bà bắt phải tìm một người cháu trai để lập tự, sau này hương khói cho ông. Lẽ cố nhiên, sáu sào ruộng mọi ngày vẫn nuôi sống mẹ con bà, nay về tay người khác.

Thế là câu bà nói "tôi có con giai rồi, tôi có ruộng rồi", để bà "chả cần bước đi bước nữa", không còn lý do tồn tại.

Lần này, thằng địa chủ nhờ người đến hỏi bà, thì bà phải suy nghĩ. Nó lại tấn công bà bằng cách nhờ những người thân mến của bà, nói vào hộ rất nhiều. Sau hết, bà bằng lòng lấy nó.

Bà lấy lẽ thằng địa chủ. Nghĩa là thằng địa chủ đã có sẵn vợ ăn cơm nóng và nằm nhà trong. Và con vợ cả này đã có cả con trai lẫn con gái. Chính nó là chủ trăm mẫu ruộng. Ngày nào con mẹ cũng ra đồng, để lao động... cái mồm: luôn miệng, nó quang quác mắng chửi người làm. Như vậy, nó đầy đủ quá lắm rồi, đầy đủ gấp mấy bà, khi bà mới góa chồng.

Nhưng có một cái mà gia đình địa chủ nào cũng thiếu, cũng cần, là nhan sắc và nhân công, thì bà không nghĩ ra.

Cho nên bà trở thành cái mồi ngon cho cả hai vợ chồng nó, là những quân chuyên môn dâm dục và bóc lột.

Ban ngày bà hùng hục làm từ gà gáy. Xểnh đâu là bị quát, bị đánh. Đến nửa đêm, bà mới được nghỉ, nhưng không bao giờ thằng chồng cho bà ngủ ngay.

Được ba tháng, bà có mang. Thật là lôi thôi. Vì bà sẽ đẻ ra một đứa con, mà vợ chồng thằng địa chủ không cần có. Đứa con ấy, sau này, lại được hưởng một phần gia tài. Như vậy, lũ con vợ cả mỗi đứa phải bớt đi một ít ruộng. Mà có mang thì kém sức lao động, khi đẻ, phải nghỉ việc. Nhà thì bận. Một người phải nghỉ việc, thì rất thiệt thòi. Thuê người khác làm thay, thì phải trả công. Hơn nữa - theo thằng địa chủ nghĩ - người mà nó nhận là vợ lẽ, khi có con, yếu đi, già đi, sẽ trở thành vô dụng, thì khó đuổi. Nó phải nuôi báo cô suốt đời.

Do những lẽ ấy, vợ chồng thằng địa chủ làm như đã làm với những người vợ lẽ trước có mang. Chúng nó dỗ dành, khuyên nhủ bà uống thuốc thôi thai.

Nhưng không như những người trước, bà không uống. Chúng nó nói vã bọt mép, bà cũng không nghe. Bà không thể tàn nhẫn.

Bảo ngọt không được thì nó bắt.

Một hôm, con vợ cả gọi bà vào buồng ngủ riêng của nó.

Bà biết là chuyện chẳng lành.

Bà thấy trên bàn có một bát thuốc màu đen, hơi còn lên nghi ngút. Hai vợ chồng nó vào. Thằng chồng, một tay cầm dây thừng, một tay cầm đòn cân. Con vợ khóa cửa lại.

Con quạ cái trỏ vào bát thuốc, nói:

- Bà nói đã hết lời mà mày không nghe, thì bà bắt mày uống. Mày ở nhà này, thì phải theo gia pháp nhà này. Ở nhà này không có lệ vợ lẽ đẻ con!

Bà đứng lăng. Nó quát hỏi:

- Mày có uống không?

Thằng chồng giục:

- Khôn hồn thì uống đi. Không uống cũng không được.

Bà bưng mặt, hu hu khóc:

- Tôi tưởng tôi lấy ông để...

Con vợ trừng mắt, đập bàn:

- Không kể lể! Uống!

Bà nhìn nó bằng đôi con mắt nằn nì:

- Thưa bà, tôi không uống. Lấy chồng, ai chả muốn có con...

- Không muốn được! Nói nhiều rồi! Uống!

- Thưa bà, bà giết tôi thì giết. Tôi không uống.

- À, con này khó bảo!

Nó cầm cây vỏ, quật vào lưng bà đánh chát, rồi kề bát thuốc vào mồm bà:

- Uống!

Nhưng bà quay mặt đi, mím chặt môi.

Thấy bà gan, hai vợ chồng nó, mặt đỏ bừng, vật ngựa bà xuống đất. Bà quằn quại. Thằng chồng ôm ghì lấy hai tay và đầu bà. Con vợ gang mồm bà, đổ thuốc vào. Bà không thể cựa. Nhưng bà phì thuốc ra. Nó đánh cho bà kêu để thuốc trôi vào họng. Nhưng bà không kêu, chỉ ằng ặc và cố cựa quậy cái đầu, cho thuốc khỏi vào miệng. Nó bèn thọc hai tay vào nách để cho bà sặc cười, phải nuốt thuốc. Nhưng bà không buồn. Cả bát thuốc đổ ra ngoài gần hết.

Con vợ nghiến răng, vừa vấn lại khăn, vừa nói:

- À con này rắn đầu rắn cổ!

Rứt lời, nó lấy dây thừng, buộc một đầu vào cánh tay bà. Rồi nó quấn xung quanh mình bà. Nó thít thật chặt. Bà mất cựa. Không thể cưỡng nổi, bà năm ườn, thở hổn hển. Vợ chồng nó cũng mệt, cũng thở hổn hển. Thằng chồng quấn thêm dây vào hai cẳng chân bà. Bà cố sức rẫy đành đạch. Nhưng sức một người địch sao nổi hai người. một lát, bà bị trói chặt như con lợn sắp đem mổ. Con vợ, muốn chừng đầy kinh nghiệm, nhét giẻ vào miệng bà, cho bà chửi không rõ tiếng.

Hai vợ chồng nó lật ngửa bà ra. Con vợ ghì chặt. Bà không thể lật nghiêng. Bà thở phì phì ú ớ kêu.

Thằng chồng hỏi:

- Tao hỏi mày lần nữa, có uống thuốc không?

Bà lắc đầu. Con vợ nói:

- Được rồi!

Nó cầm cái đòn càn, để ngang bụng bà, ấn hai tay xuống, để cán đi cán lại. Bà rẫy rụa. Nhưng thằng chồng giữ chặt quá.

Bà vừa rẫy vừa kêu.

Bực mình, thằng chồng bảo con vợ giữ. nó phăm phăm đứng dậy, và cứ cả giày tây đanh trống, nó dẫm lên bụng bà. Nó dận, dận thật mạnh. Bà kêu u ú.

Một lát, bà không quẫy, không cựa, không kêu được nữa. Máu đỏ ướt đẫm quần. Cái thai phọt ra.

Bà ngất đi.

*
*      *

Sợ bà chết ở nhà nó, vợ chồng nó bắt khênh bà ra cổng. Anh Sơ, một tá điền nghèo, đem bà về nhà, chữa chạy cho bà.

Bà thoát chết.

Bà thoát chết thì khỏe dần ra. Và lại đẹp dần ra. Nghĩa là lại có nhan sắc và sức lao động.

Thằng địa chủ tiếc của trời, bắt bà về nhà nó để ở.

Nhưng bà sợ quá rồi. Nghĩ đến hai vợ chồng đứa tàn ác, bà rùng mình.

Thằng địa chủ bảo:

- Không ở chung nhà thì thôi. Lấy chồng không có phép ở nhà người khác.

Nó cho bà ở cái nhà mà nó vừa chiếm để bắt nợ, cách dinh cơ nó độ nửa cây số. Nhà có người ở thì đỡ nát. Ban ngày bà phải đến nhà nó để làm việc cho nó như trước. Ban đêm, được về ngủ với con gái.

Nhưng thằng dê già không để cho bà được sống yên thân một mình. Thỉnh thoảng nó vẫn dùng cái quyền làm chồng để đến hiếp bà. Phải gọi là hiếp mới đúng. Vì bà kinh tởm nó, nhưng không sao chốn nổi nó.

Chẳng bao lâu, bà lại có mang. Lần này thì bà dắt đứa con riêng, trốn đi biệt. Để khỏi phải cán bụng, phọt thai lần thứ hai.

*
*      *

Bà đẻ ra chị Liền. Gọi tên là cái Gái con. Chị của chị tên là cái Gái.

Vợ chồng thằng địa chủ dò biết chỗ bà ở. Thấy bà vẫn còn khỏe mạnh, thì bắt về. Để bóc lột nhân công.

Nó sợ bà mắn đẻ, nên cấm chỉ thằng chồng không được bén mảng đến nhà bà ở. Nhưng cấm sao nổi. Nó đã đánh bà bằng những trận đòn ghen thừa sống thiếu chết. Nó lại đầy đọa bà phải làm lụng vất vả và ăn đói uống khát hơn cho thân hình xấu xí đi.

Nhưng nó vẫn cứ sợ. Sợ cái nghề đàn bà trẻ chưa qua, già chưa tới, lại ở một mình, lỡ ra dại dột với đứa nào, ễnh bụng ra với nó, thì chồng nó không thể không nhận con. Vì cấm rất ngặt, mà thằng này vẫn cứ thì thọt lui tới với bà, nên muốn giải quyết sự không yên tâm này cho êm thấm, nó lừa cho bà uống thuốc độc.

Bà chết.

Năm ấy, chị Gái lên bẩy tuổi, chị Liền lên hai tuổi. Vợ chồng thằng địa chủ đuổi chị Gái về ở với họ nội. Còn chị Liền thì nó giữ lại.

Chị liền gọi vợ chồng thằng địa chủ là thầy và u, xưng là con. Nhưng những đứa con của vợ cả thì được ăn với cha mẹ, mặc lành lặn, ở nhà trên, nằm ngủ có chăn màn. Lên sáu tuổi còn có người phải xì mũi và rửa đít hộ. Còn chị thì cả ngày trần truồng, có mỗi cái áo thải, thì rách tả tơi, ít dám mặc, vì lòe sòe, sợ nó đánh. Chị ăn với đầy tớ, ngủ dưới bếp, nằm ổ rơm với nửa mảnh chiếu thủng. Bất cứ có cớ hay không có cớ, hễ vợ chồng nó ngứa mồm hoặc ngứa tay, thì nó chửi và đánh chị. Chị phải chửi và phải đánh nhiều quá, đến nỗi gầy gò, xanh xao, lúc nào cũng ngẩn ngơ, len lét, sợ sệt tất cả. Thằng chồng bảo chị là cái bướu, sao không chết quách đi cho đỡ bẩn mắt. Con vợ nhiếc chị là con con đĩ, nuôi làm gì cái giống ấy để ăn hại cơm chó. Nhiều lúc đứa trẻ nô đùa ở sân, chị ngồi đằng sau vách bếp, ngó qua lỗ thủng để dòm ra.

Thấy chị Liền bị đầy đọa khổ sở, có ngày đến chết oan vì đòn, nên cậu ruột chị bắt trộm chị đem về nhà.

Người cậu cũng nghèo, nên năm lên năm tuổi, chị Liền đã phải kiếm ăn lấy.

Chị đi ở chăn trâu cho người ta.


II

Tôi về công tác tại xã Toàn Thắng. Qua thăm nghèo hỏi khổ, tôi được biết chị Liền. Năm nay, chị hai mươi chín, bị què từ năm hai mươi bẩy. Chị đã có chồng. Chồng chị là một thương binh, cụt bàn tay trái, được đón về xã bốn năm nay. Nay chị đã có một con trai.

Hồi phát động giảm tô, hai vợ chồng đều được bắt rễ. Qua phong trào đấu tranh, hai người đều được vào Đảng. Chồng chị được chọn đi dự hội nghị tổng kết và được đào tạo làm cán bộ đi phát động cải cách ruộng đất.

Người làng kể lại cái tình duyên của hai anh chị cũng khá hay hay. Nguyên là ở xã, anh thương binh ấy phụ trách lớp Bình dân học vụ. Thấy chị Liền trốn chủ đi học tập anh ấy chú ý và đi sâu tìm hiểu. Ngày ấy, chị Liền còn ở nhà địa chủ. Nó không cho chị đi lớp. Nó không cho chị lấy chồng. Nó hung ác đến nỗi đánh chị què, tàn tật suốt đời. Anh ấy thương chị Liền, đã từ chối một người nhà giàu gọi gả con gái, để kết hôn với chị. Hôm tuyên bố đám cưới, anh ấy phát biểu:

- Tôi là cố nông. Chị Liền là cố nông. Chỉ có người cùng cảnh nghèo khổ mới hiểu nhau để thương yêu nhau lâu bền. Tôi cụt tay vì đế quốc. Chị Liền què chân vì phong kiến. Chị ấy lại khổ hơn tôi, là bị đế quốc nó làm cho mù chữ, và bị phong kiến nó kìm hãm, ngăn ngừa, không cho học tập để u mê thêm. Chúng tôi đều là nạn nhân của cả đế quốc lẫn phong kiến. Chúng tôi có thủ sâu với đế quốc phong kiến thì chúng tôi mới lấy nhau. Tôi lấy chị Liền thì mới cứu chị ra khỏi bàn tay địa chủ nó đầy đọa chị khổ cực từ đời mẹ. Chị liền lấy tôi để giúp tôi thêm sức mạnh lao động. Chúng tôi lấy nhau để nâng đỡ, an ủi nhau, đem hạnh phúc cho nhau, vượt cho nhau khỏi cái nạn thương tật của đế quốc và phong kiến nó gây cho chúng tôi. Chúng tôi lấy nhau, sung sướng, không khổ nữa, là chúng tôi thắng cả đế quốc và phong kiến.

*
*      *

Chị Liền kể cho tôi nghe quãng đời từ năm chị hiểu biết như sau này:

- Năm ấy lên chín, tuổi vẫn ở chăn trâu ở nhà quê. Chị Gái em thì đi ở cho một người ngoài Hà Nội. Một hôm chị em về bảo em ra Hà Nội chơi.

Em theo chị em đi. Xe lửa tới ga. Người xuống xe đông nghìn nghịt. Chị em bảo em níu áo cho khỏi lạc. Trước cửa ga, đèn điện sáng trưng. Xe pháo, người qua kẻ lại ồn ào, tấp nập. Em hoa cả mắt. Em theo chị đi quặt phố này sang phố khác, đến một cửa hiệu, đèn sáng quá, có bày hai con ngựa giấy ở trong tủ. Em đứng lại xem. Lúc quay ra, em không thấy chị em đâu. Em gọi to, rồi khóc ầm ĩ. Bấy giờ có một người đàn ông đến bảo em:

- Mày nín đi, theo tao, tao dắt về với chị mày. Chị mày ở gần đây.

Em theo nó. Nó đưa đi mãi, đến một nhà có hai tầng (chị Liền muốn nói nhà gác) thì vào. Em trèo lên thang, thấy đến hơn một chục đứa trẻ bằng tuổi em, ngồi lốc nhốc trên mặt ván. Chúng nó trố mắt nhìn em. Không thấy chị Gái, em òa lên khóc. Thằng đàn ông dỗ em, em không nín. Tức thì, nó giơ tay tát em một cái. Đầu em rập vào tường. Em không dám khóc. Nhưng tất cả những đứa khác khóc vang. Thằng đàn ông trợn mắt, lấy ở tường cái roi to bằng ngón tay cái người lớn, nói:

- Có cầm họng cả đi không? Đến đây, ông cấm khóc kia mà, quên rồi à?

Tất cả chỉ dám thút thít, rồi im bặt.

Em ở đây hai hôm, thì thấy thằng đàn ông đưa một con đàn bà lạ mặt đến. Hai đứa bắt bọn trẻ con chúng em cởi trần truồng ra, để ngắm nghía từng đứa một, bắt quay đằng trước, quay đằng sau, để nhìn từng li từng tí.

Nó chọn được bốn đứa, trong đó có em, với một đứa nữa tên là Liền. Nó trả thằng đàn ông hai mươi bốn đồng, rồi bảo chúng em:

- Chúng mày theo tao, tao đưa về nhà bố mẹ chúng mày.

Chúng em tưởng thật, rất mừng rỡ, theo nó ra ga, lên xe lửa.

Con Liền tinh nhất đám, oà lên khóc. Nó nói:

- Về nhà em phải đi xe điện kia mà!

Con mẹ tát nó dúi dụi, đẩy nó lên toa, và giao hẹn:

- Đứa nào khóc tao vất xuống đường.

Xe chạy, chúng em ngơ ngác nhìn nhau. Chúng em khôn rồi. Đứa nào khóc nhiều thì phải đánh nhiều, khóc ít, phải đánh ít, không khóc, không phải đánh. Cho nên thằng Cung mau nước mắt nhất, cũng phải thin thít. Vì con mẹ ấy ngồi ngay bên cạnh.

Xe dần dần đến đồi núi. Em sợ quá. Em vẫn nghe chuyện ở rừng có ma hay ăn thịt trẻ con. Em cố nhịn khóc, nhưng không nổi. Em òa lên, đứng dậy, đòi về. Ba đứa kia cũng khóc.

Con mẹ quác mắt, ấn vai em ngồi xuống. Cả bốn đứa khóc loạn lên. Con mẹ tát mỗi đứa một cái. Em bị đinh tai, nhưng cũng nghe rõ nó nói với người đi tàu:

- Thật là cái tội, tôi là cô chúng nó, đưa chúng nó lên chơi với bố mẹ chúng nó ở Phú Thọ, mà chúng nó cứ đòi về.

Thấy nói bố mẹ, em ngó ra để nghe.

*
*      *

Con mẹ buôn người đưa chúng em về nhà nó. Đến hôm phiên chợ, nó đem đi bán, mỗi đứa giá mười lăm đồng.

Con mẹ chánh Mừng mua em với con Liền.

Em ở nhà vợ chồng thằng chánh Mừng mười chín năm. Nó bảo con Liền với em làm con nuôi nó, lớn lên, nó gả chồng và cho quần áo, mấm vàng, xà tích, và ruộng nương.

Trong mười chín năm, mình em đếm được hai mươi ba cái sẹo vì bị đòn, và nay thì què. Vợ chồng nó ác quá. Nó đánh bất cứ bằng cái gì. Vớ được cán cuốc, nó đánh bằng cán cuốc. Vớ được con dao, nó đánh bằng con dao. Chúng em bị đánh nhiều quá đến nỗi mụt cả người, cả ngày không dám nói năng gì, nhưng đêm đêm lại ôm nhau mà khóc.

Cả ngày chúng em làm quần quật ở ngoài ruộng, thật là bán lưng cho trời, bán mặt cho đất ngay từ năm mười ba tuổi. Vợ chồng nó chỉ ngồi phưỡn ra mà ăn, để chửi, để đánh chúng em.

Bất cứ thế nào, nó cũng đánh, cũng chửi.

Nó thấy đít quẩn chúng em còn lành nguyên, mà hai ống đã rách tả tơi, thì nó chửi rằng mặc hại. nó thấy mùa rét, áo chúng em đẫm mồ hôi, thì nó chửi rằng bẩn. Nó không biết rằng tại nó bắt chúng em làm cả ngày, có lúc nào được ngồi như chúng nó đâu để đít quần mòn rách trước ống như quần của hạng chúng nó.

Chúng em phải cũng bị nó đánh chửi, trái cũng bị nó đánh chửi. Thành thử không biết thế nào là phải, là trái. Hình như nó mắc bệnh chửi người, đánh người. Không chửi, không đánh, thì nó ngứa ngáy cái mồm, cái tay hay sao ấy.

Chúng em không đếm xuể là bị đánh bị chửi bao nhiêu rận.

Một hôm, con Liền bảo em:

- Bây giờ mày với tao làm thế này thì đếm được đòn. Thôi thì không kể những cái đấm đá, tát lặt vặt, cứ những trận nào ra trận thì chúng ta bỏ một hạt ngô vào trong ống. Cuối năm, rốc ra đếm xem, đứa nào phải đón nhiều hơn. Năm nào ống em cũng nhiều ngô hơn, có năm đếm được một trăm hai mươi chín hạt. Ngày ấy, con Liền và em, mỗi đứa có một nguyện vọng khác nhau. Nó ước ao được chọn một ngày không bị chửi, bị đánh. Em ước ao được nguyên một bữa an toàn cơm nông. Bởi vì chúng em với chúng nó ăn chung mâm thật, nhưng mình thì mũi ngửi thấy mùi cơm tám ngon ngào ngạt, mà miệng thì nuốt cơm chua.

Một lần, em đi chợ bán khoai cho con mẹ chánh Mừng được một đồng hai. Bà Nhự, là một bần nông, thương em đói rách, bảo:

- Mày bớt ra hai hào mà ăn quà, tao không phô bà ấy đâu mà sợ.

Nhưng em không dám. Không biết bà Nhự tử tế thật, hay định lừa em. Em sợ vợ chồng thằng chánh Mừng quá, đến nỗi nghi kỵ hết cả mọi người, cho ở đời không ai là tốt cả.

Năm chúng em mười sáu tuổi, thẳng chánh Mừng dở thói hiếp dâm. Con Liền bị nó đè sấn ra kêu không được, mới nói:

- Thầy là bố nuôi con, sao thầy làm thế?

Nó đáp:

- Tao nuôi mày chỉ mong mày báo hiếu những lúc này thôi.

Còn em thì nó không hiếp nổi. Vì con vợ nó biết, nên thoát. Hôm sau, nó bảo:

- Đấy là thầy thử con, xem có kiên gan không, chứ thầy còn thèm nhạt gì.

*
*      *

Nằm khởi nghĩa, con Liền với em bị một trận đòn nhừ tử, vì trốn vợ chồng nó đi biểu tình. Con Liền mới cất cơn sốt, bị đòn, lại ốm lại. Nó bắt nằm ở chuồng trâu.

Thấy mỗi ngày một ốm nặng thêm, nó đuổi ra khỏi cổng. Vì cổng lúc nào cũng khóa chặt, nên em thương nó quá, mà không tài nào cứu được nó. Rồi nó chết. Em căm thù quân giết người, nhất định đổi tên là Liền. Em nghĩ bây giờ nước nhà độc lập rồi, em phải đi trình Ủy ban để trừng trị thằng địa chủ gian ác. Nhưng sau em mới rõ, chính thằng chánh Mừng làm chủ tịch Ủy ban lâm thời.

Em biết Cách mạng làm cho người nghèo không phải khổ nữa, nhưng vì tụi chúng nó chui vào chính quyền, nên chúng em không được hưởng một cái gì là sung sướng của độc lập. Chỉ trừ phi bây giờ em thoát ra khỏi nhà địa chủ, tự tay lao động, kiếm lấy mà ăn, mới không bị ai áp bức bóc lột. Nó bảo nó nuôi em, nhưng kỳ thực chính em và con Liền dựng nên cơ nghiệp nhà nó, nuôi vợ chồng con cái nó.

Em đòi đi học và đi họp. Nó bảo:

- Học để ăn cứt à? Không đi họp với lũ đĩ.

Thành thử em đi học và đi họp như đi ăn trộm.

Một lần, em xin nó đi dân công, nhưng nhất định nó không cho đi. Em cãi nó. Sẵn con dao dựa cầm trong tay, nó quăng vào chân em. Một miếng thịt thây lẩy, máu chảy lênh láng.

Em bị thương, nhưng nó không cho nghỉ và cũng không cho thuốc. Nó còn bắt em lội vào chuồng trâu để lấy phân. Vì vậy thành ra sâu quảng. Rồi vì không được kiêng phân, kiêng bùn, nên đau đớn non một năm và đến bây giờ em bị què.

Em thâm thủ thằng hung bạo và thương những người cùng cảnh khổ như em. Nhiều lần, vợ nó đi coi gặt, nhưng lại về sớm, nên giao cho em giả công thợ. Vì không có mặt nó, nên đáng trả ai mười hai gồi, thì em trả mười bốn gồi. Em định hễ nó chửi thì em chửi trả. Cách mạng rồi, em không sợ.

Em thấy nếu ở mãi với vợ chồng thằng chánh Mừng, thì rồi em cũng chết theo con Liền mất thôi. Đời chúng em đáng lẽ được sướng, đời chúng nó đáng lẽ phải khổ, mới phải chứ. Mấy lần em định trốn ra khỏi nhà nó, nhưng chưa lần nào thoát.

Thì đến ngày nhà em tìm hiểu em, và nói với nó để tuyên bố. Trước hết, nó nhất định không nghe, nói rằng nó là bố nuôi, thì có quyền gả bán. Sự thực, nó sợ em lấy chồng thì nó mất một nhân công. Sau nó nể nhà em là thương binh, bằng lòng cho cưới, nhưng bắt phải ở gửi rể. Thủ đoạn của nó là để mua chuộc và bóc lột thêm một sức lao động nữa.

Nhưng nhà em không mắc mưu. Nó nhất định Không cho cưới. Nhưng nhà em cứ tổ chức lễ tuyên bố, và giao hẹn với nó rằng nó còn phải tính công mười chín năm nợ của em.

Nói đến đấy, chị Liền ôm con vào lòng, nở một nụ cười sung sướng, rồi tiếp:

- Nhà em nói thế, chứ em tính em không thèm tiền nhơ bẩn của nhà nó. Chúng em tuy tàn tật, nhưng sống để thương yêu nhau. Chúng em có sức lao động, nhất định không chết đói. chúng em đã trải qua nhiều đau khổ, nhất định đấu tranh để những người nghèo khỏi đau khổ.

Anh ạ, không kể cái Liền, riêng em, trong mười chín năm trời, làm lợi cho vợ chồng thằng chánh Mừng vô kể. Hồi giảm tô, em đã tính em bị nó bóc lột tròn là một nghìn hai trăm tạ. Thế mà khi bước ra khỏi nhà nó, vẫn hai bàn tay trắng. Vợ chồng nó không làm gì cả, đáng lý thì phải đói rách, khổ sở, mà em thì được nó ấm, sung sướng. Nhưng hai bàn tay em xúc của vào cho nó, mà hai bàn tay nó thì đánh đập, đầy đọa em. Thật hết sức là vô lý và bất công.

Ngày phát động giảm tô, anh cán bộ đến nhà em. Anh ấy hỏi đời em. Em cứ ngài ngại, không dám nói. Bởi vì em là con đẻ của địa chủ, lại là con nuôi của địa chủ. Mấy tối đầu, em đi họp, thấy bà con tố khổ nhiều, lắm lúc em cứ muốn kể cái đời khổ của em cho hả dạ. Ngồi im mà nghe, nó cứ thế nào ấy. Em chỉ muốn thở dài và khóc. Là vì em sợ rằng em kể khổ, thì phải động chạm đến những đứa làm em khổ, người ta sẽ trách là em tố bố đẻ và tố bố nuôi, trái với luân thường, đạo lý. Nhưng không rõ người ta có biết cái giai cấp gian ác ấy có còn hiểu luân thường đạo lý là cái gì không?...


Mời đọc Bản chụp dạng ảnh
Trong Tập truyện ngắn "Nông dân với địa chủ"


Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
PDF



Mời đọc tại ISSUU

Tham khảo: Các bài viết liên quan






1 comments:

  1. Chuyên mục văn mẫu 9 tuyển chọn và giới thiệu đến người học những bài văn đặc sắc với nguồn đề bài đa dạng, phong phú có thể mang đến nguồn tham khảo chất lượng, bổ trợ thêm nhiều nội dung bài học thú vị và rèn luyện trực tiếp cho cách vận dụng kiến thức môn Ngữ văn vào quá trình viết bài.

    Trả lờiXóa

[im]your image url..[/im]
[youtube]your video url..[/youtube]
[si="10"]your text[/si]
[co="red"]your text[/co]
〈div style=""〉 TEXT〈/div〉