Mời bạn đọc theo dõi nỗi nhọc nhằn kiếp làm thuê của "con Đỏ con" qua các truyện ngắn:
1. Quyền chủ - 1937
2. Phành phạch - 1939
2. Mời đọc Bản đánh máy
3. Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
4. Tham khảo: Các bài viết liên quan
Mời nghe đọc
Diễn đọc: 1. Chiến Hữu | 2. Hồng Ngọc | 3. Mắm tôm | 4. Nam Trần | 5. Phạm Hằng | 6. TV DKD
Mời đọc Bản đánh máy
Quyền chủ
Đến giờ đi làm, ông bịn rịn đứng dậy, dặn con Đỏ con:
- Nó cũng như mày, nghe chưa? Vì còn bé, mày chỉ biết ăn no ngủ kĩ. Thì con mèo này cũng vậy, nó chưa biết bắt chuột. Nhưng ít lâu nữa, khi nó lớn, thì chuột nhà này không còn lấy một con. Vậy tao giao cho mày phải trông nom nó. Cơm nó, mày phải trộn với nước canh. Đừng cho nó những xương rắn mà nó hóc nhé.
Nói đoạn, ông cúi xuống. Và một lần nữa, muốn tạm biệt con bạn yêu quý, ông thò tay vào trong cũi, nhẹ nhàg vuốt bộ lông nhẫy mượt của nó. Con mèo rướn lưng, ngửa mặt nhìn ông, và kêu:
- Ngheo!
Con Đỏ con bế anh, ngồi ở cạnh. Thấy con mèo kêu, anh thích, nhảy lên chồm chồm. Rồi chờ ông đi khỏi, anh thò ngón tay bé tí tẹo, gí vào con vật.
- Ngheo!
Anh giật mình, “ấy” một tiếng, rụt tay ra, nhìn con đầy tớ, cười sằng sặc.
Rồi anh đòi tụt hẳn xuống đất. Con bé cố giữ lại:
- Bẩn chân, bẩn quần áo. Bà mắng tôi.
Anh giãy giụa hai cẳng, nhăn nhó:
- Không, anh chơi với mèo cơ!
Thấy con Đỏ con toan đi chỗ khác, anh bực mình, hai tay tát lấy tát để vào mặt nó. Con bé vừa ghì anh vừa cúi đầu để tránh đòn. Nhưng anh hung hăng, đã móc được tay vào má nó, cào sồn sột. Nó không chịu được, nói to:
- Bẩm ạ… Anh có đố tôi mách bà không?
Thấy nó khoẻ sức và cứng lí hơn, anh ngửa ngay cả đầu lẫn lưng ra đằng sau để ăn vòi. Giá nó không đỡ nhanh, có lẽ cả đôi cùng ngã giập mặt. Anh khóc rầm rĩ.
Tiếng the thé vang từ nhà trong ra đến nhà ngoài.
Bà đang vui vẻ tiếp khách, phải ngừng lại lắng tai nghe. Rồi cau mặt, bà quay vào, hỏi:
- Mày làm gì anh đấy?
Tiếng khóc vẫn to, lấp cả câu chuyện. Bà quát:
- Muốn tốt dỗ anh nín đi. Tao bảo mày không nghe phải không?
Con Đỏ con sợ, đành đặt anh xuống đất.
Anh lon ton chạy đến gần cũi, ngồi phệt, rồi chống hai tay, chổng mông để cúi nhìn con mèo.
Con mèo vươn cổ, kêu:
- Ngheo!
Anh thích chí, lấy cái que chọc nó. Nó đau, nheo miệng lại, kêu:
- Ngheo!
Con Đỏ con giật vứt que đi. Nhưng không để yên tay, anh nhấc ngay cửa cũi lên.
- Mèo ra mất, anh!
Nó ngăn lại và nói thế. Nhưng anh vùng vằng:
- Anh thích thế cơ.
Dứt lời, anh lại thò tay ra tháo cũi, và lại bị nó giữ. Anh giằng. Nó co. Anh đỏ mặt, đánh nó. Nó ôm thốc lấy anh, toan bế đi. Thì nhanh như cắt, anh đã lăn kềnh ra đất, hai chân đạp lia lịa vào nó, vào cũi, mồm vừa khóc, vừa chửi. Anh biết bao giờ giở đến miếng võ ấy thì ai cũng phải hàng.
Quả nhiên, bà hầm hầm chạy vào.
Bà quắc mắt, càm ngược cái phất trần treo trên, tường, giơ dọa con Đỏ con và hỏi:
- Mày không bế anh, để anh khóc thế à?
Nó ôm đầu, đáp:
- Lạy bà, anh đòi tụt xuống nghịch mèo. Rồi anh lại đòi mở cũi ra. Con không cho thì anh khóc.
- Ngoài nhà có khách, mà trong này cứ rầm rầm.
Anh được thể, mách mẹ:
- Nó không cho em chơi mấy mèo.
Con bé dấm dẳn nói:
- Nhưng sao anh cứ đòi mở cũi ra?
Bà cau mặt, mắng nó:
- Thì chiều anh một tí cho anh nín không được ư?
- Bẩm rồi mèo đi mất.
- Đi mất thế nào được, đồ ngu!
- Bẩm thật đấy ạ.
- A, mày cãi, mày khôn hơn tao hả?
Lần này thì bà đánh nó thực. Bà chúa ghét giống đã ngu lại hay cãi. Năm sáu cán phất trần đen đét vào nó, làm nó đau quắn lưng.
*
* *
Nhưng rồi anh không đòi chơi mèo nữa. Có lẽ anh sợ cái roi kia sẽ đến thăm anh. Anh theo bà ra ngoài, để bà cho ăn kẹo.
Trút được gánh nặng, con Đỏ con mừng lắm. Nó vào bếp, sờ lại vết lằn ở lưng và vết xước ở mặt.
Người ta hễ no nê thì hay nghĩ đến chơi, mà nhàn cư vi bất thiện. Bởi vậy, kẹo vừa tan khỏi miệng, anh đã nghĩ ngay đến chuyện tháo cũi mèo.
Khách về khỏi, anh bảo bà:
- Mẹ ơi, vào với mèo cơ.
Chiều con, bà dắt anh đứng cạnnh cũi. Anh lại chọc. Mèo lại kêu. Anh thích, cười giòn tan. Rồi anh tự do nhấc cửa cũi.
Bà ngăn:
- Đừng, nó ra mất, thầy về thầy đánh chết.
- Không, mẹ vừa bảo con Đỏ nó không ra cơ mà!
Thấy anh phụng phịu, bà ngần ngừ. Được thể, anh giục:
- Cho nó ra ngoài, thích hơn cơ.
- Đừng.
Anh vùng vằng sắp khóc. Bà vội vàng nó:
- Đây, gớm. Cho anh chơi một tí thôi nhé.
Dứt lời, bà từ từ rút miệng ván. Con mèo ung dung bước từng bước ra ngoài. Khoan khoái, nó liếm mép, ghì bốn cẳng, cong lưng, vươn vai. Anh cúi gầm mặt, nhìn hàm răng trắng, cái lưỡi đỏ và bộ râu bạc của mèo. Con vật hiền lành, kêu:
- Ngheo!
Nhẹ nhàng, mèo đi thêm vài bước. Anh thò tay mó lưng nó. Nó lại tiến mấy bước nữa.
- Ngheo!
Anh đắc chí, lại sờ cổ nó. Nhưng lần này anh bóp mạnh hơn. Mèo đâm hoảng, phì một tiếng, rồi nhảy vọt thật xa, chạy ra cửa mất.
Bà hớt hải nhìn theo, và chạy theo. Lúc ấy, con Đỏ con vừa vào.
- Bắt lấy nó!
Bà gọi thế. Nhưng con vật đã thoăn thoắt nhảy lên bể, lên tường, rồi chuyền lên mái nhà. Đến chỗ cao, nó dừng lại, nhìn xuống, kêu:
- Ngheo!
Bà lo sợ. Rồi không biết trút cái bực mình ấy đi đâu, nhận thấy con Đỏ con đứng đó, bà dập ngay đầu nó vào tường, hoạnh:
- Mày đứng làm phỗng đấy à? Thấy nó chạy ra, sao không vồ lấy.
Con bé khốn nạn choáng váng lên. Rồi như bắt đền nó, bà hoạnh:
- Bây giờ làm thế nào?
Nó sợ, đứng ngây người ra. Bà quát:
- Lại còn đứng đấy phải không?
Không biết làm thế nào để bắt mèo về, nhất là lại thấy tấm thân dồ sộ của bà lúc nào cũng như sẵn sàng làm cho nó khiếp sợ, nó sụt sịt khóc. Thì ra ban nãy nó nói phải, nó cũng bị đòn. Bây giờ bà làm trái, nó cũng lại phải đánh.
Bà nhìn nó. Muốn chừng bà hiểu rằng bà quá vô lí, nên bà hơi động lòng, bà dịu dàng nói:
- Thôi, đi mà lừa mèo về.
*
* *
Bỗng ông hãm xe đạp ở trước nhà, và vặn quả bàng cửa để gọi. Ông ngồi ở sở, vì nhớ mèo, nên bảo chủ rằng đi thu tiền, để tạt về nhà, vui thú với nó.
Đứng ở trong, bà thấy ông về, thì chẳng còn hồn vía nào. Rành là ông gắt bà. Và biết đâu, khi ông nóng lên, thì như mọi khi, ông quẳng từ chiếc độc bình cho đến bộ chén cổ xuống đất.
Nhưng nhanh trí, bà ghé vào tai con Đỏ con, dặn:
- Hễ ông hỏi ai thả mèo, mày cứ nhận là mày nhé.
Đổ được lên đầu con Đỏ con cái tội tày đình, bà nhẹ nhõm, chạy ra, trợn mắt, trợn mũi, nói:
- Mèo ra mất rồi.
Như nghe tiếng sét, ông bàng hoàng:
- Tại sao thế?
Bà trỏ con Đỏ con:
- Nó thả ra.
Vừa nghe dứt lời, ông vồ ngay lấy con bé. Ông túm tóc nó, giật nó ngã xuống đất, và đánh nó túi bụi. Nhưng may, bà can:
- Ông cứ để yên cho nó đi lừa mèo về. Không tìm được hãy hay.
- Nhưng sao nó lại ngu thế chứ?
- Thôi.
Trỏ vào mặt con Đỏ con đương khóc thổn thức, ông trợn mắt, nói:
- Không tìm được mèo, ông thì chôn sống!
Lúc ấy, độ bốn giờ chiều. Ánh mặt trời xuống như thiêu như đốt. Ông hầm hầm, lại ra sở ngồi.
Đợi ông đi thật xa, bà gọi con Đỏ con, bảo nó:
- Mày đem bát cơm lên gác sân mà dử nó, may thì nó về đấy.
Con bé nghe lời. Nó đứng trên gác sân, gõ cái bát gọi hoài:
- Miu, miu.
Con mèo quay lại, nheo miệng kêu:
- Ngheo!
Nó không nhúc nhích.
Nóng đến vỡ đầu ra mất. Mồ hôi mô kê con bé chảy ròng ròng. Nó đứng đến nửa giờ, mà không tài nào gọi con vật xuống được.
Sau cùng, bà phải sai cả anh bếp lẫn anh xe, trèo lên mái nhà, lừa mãi, mới tóm được con vật.
May quá! Thấy con mèo lại vào cũi, con Đỏ con mới lại được hoàn hồn. Nhưng mà, khốn thân nó, vì chịu thay bà cái ảnh hưởng khốc hại của việc bà làm trái, mặt nó chín nhừ ra. Nó choáng váng đầu óc. Nó như bị cảm nắng…
Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
Trong Nguyễn Công Hoan Truyện Ngắn Chọn Lọc (NXB Hội Nhà Văn 2005 - Trọn Bộ 2 Tập)
Tham khảo: Các bài viết liên quan
1. Quyền chủ - 1937
2. Phành phạch - 1939
1. Nghề giúp việc xưa - Ngọc Tiến
0 comments:
Đăng nhận xét
[im]your image url..[/im]
[youtube]your video url..[/youtube]
[si="10"]your text[/si]
[co="red"]your text[/co]
〈div style=""〉 TEXT〈/div〉