Ads 468x60px

.

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Nỗi lòng ai tỏ





Mời đọc Bản đánh máy


Nỗi lòng ai tỏ

Nguyễn Công Hoan
(1903-1977)


Từ lúc ăn xong bữa cơm sáng đến bây giờ, chẳng ai hiểu vì lẽ gì, cô Tuyết cứ thở vắn thở dài. Rồi chờ cho mẹ đi chơi, cô lên giường đắp chăn, thút thít khóc mãi.

Thật trái hẳn với mọi khi. Xưa nay, cô vẫn là một người vui vẻ. Suốt ngày, không ai thấy cô buồn bã bao giờ. Ngay từ buổi sáng, vừa ở trên giường bước chân xuống đất, cô đã ngắm vuốt. Cô chải đầu, rẽ tóc. Cô đánh mặt, bôi môi. Rồi khi đọc chán chê các tiểu thuyết, cô lại ra cửa đứng, để ngắm từ đầu đến chân các cô khác tha thướt đi qua trước nhà.

Thế mà bỗng tự dưng hôm nay, cô cứ thở vắn thở dài. Rồi lên giường đắp chăn. Thút thít khóc! Thì ai không ngạc nhiên và không thương? Phải, còn gì làm cảm động hơn là giọt lệ long lanh trên đôi má hồng của một thiếu nữ đào tơ sen ngó?

Nhưng mà giọt lệ ấy vì đâu mà long lanh trên đôi má cô Tuyết?

Anh xe rón rén vào:

– Thưa cô, xin cô năm xu cho con mua bánh xà phòng.

Cô gắt:

– Tao không biết!

Anh xe sợ hãi, nói:

– Thưa cô, bà đi vắng, con xin cô.

Cô cáu tiết:

– Mặc kệ!

Rồi cô nhắm mắt, thở dài và kéo chăn trùm đầu. Mặc kệ cho hắn ngơ ngác.

Một lát, con Sen đến, khe khẽ thưa:

– Bẩm cô…

Cô Tuyết lật mặt ra, nhìn vẻ tức giận.

– Bẩm cô, trên bà Cả cho người xuống hỏi…

– Tao không biết!

Rồi lại trùm chăn, cô quay mình trở vào. Con Sen run run, nói:

– Bẩm cô, cái món nấm Thái độ tết, bà Cả hỏi ở nhà còn không ạ!

Cô Tuyết hầm hầm quay ra, gắt:

– Không hỏi! Tao không biết!

– Bẩm cô, trên bà Cả hỏi.

Tức thì cô vùng dậy, phát lấy phát để vào lưng con bé:

– Này hỏi này! Này hỏi này!

Đánh chán tay, cô Tuyết vẫn còn bực mình lắm. Cô buồn, mà chúng nó cứ đến nhiễu cô. Cô lanh lảnh quát mắng một hồi, rồi ra lệnh:

– Tao cấm chúng bay hỏi tao. Để tao nằm yên!

Đoạn cô lên giường, đắp chăn, thở vắn, thở dài, và thút thít khóc.

*
*     *

Chiều xẩm.

Me về.

Cô biết. Nhưng cô không dậy.

– Con ơi! Tuyết ơi! Con làm sao thế?

Cô Tuyết vờ ngủ, để khỏi phải đáp, rồi phải nghe những câu làm cho cô quên mất nỗi đau lòng riêng. Nhưng me lay cô:

– Con ơi! Con làm sao thế?

Dấm dẳn, cô nói:

– Con nhức đầu.

Me đưa tay lên trán cô, hỏi:

– Có nóng không?

Cô nguẩy một cái:

– Me cho con nằm yên.

Rồi cô thở dài, khiến me đâm vơ vẩn nghĩ. Me ngồi bó giò trên giường một lát, rồi dịu dàng, hỏi:

– Làm gì mà thở dài thế, con?

Không thấy cô Tuyết đáp, me lại hỏi:

– Có điều gì, con cứ nói với me.

Bỗng cô Tuyết thút thít, làm cho me dào dạt cả người. Me dỗ dành:

– Có điều gì, con cứ nói với me, con ơi!

– Me không hiểu được đâu!

Me nhăn nhó, an ủi:

– Me có thể hiểu được, con cứ nói.

Cô Tuyết khó chịu lắm, đáp:

– Thôi, con lạy me, me cho con nằm yên.

Thấy con gan góc, me than một mình:

– Trời!

Rồi me bảo:

– Me không muốn cho con như thế. Có điều gì buồn bực, con nên nói ngay với me. Me chiều chuộng con hết sức. Vậy con chớ nên giấu giếm me tí gì. Người hay buồn thì dễ mắc các chứng bệnh khó chữa. Cho nên con không nên để trong lòng một điều gì.

Cô Tuyết cựa, quay ra phía me, uể oải đáp:

– Con nói thực đấy, me không hiểu được nỗi buồn của con đâu mà!

Me mừng thầm, dỗ:

– Me hiểu được. Me tính như con thì thật là sung sướng. Cái gì me cũng theo ý con. Con xin may mặc thức gì, me có tiếc con bao giờ đâu?

– Không phải con buồn vì thế. Khổ quá, con lạy me, me cho con nằm yên mà!

Me cười, lay lưng cô con gái rượu:

– Không, tôi không để cho cô nằm yên đâu. Cô hãy nói cho tôi nghe đã.

Cô Tuyết nhăn nhó:

– Con lạy me, me cũng chẳng tha.

– Nhưng me không cho phép con phẫn uất thế mà! Nghĩ ngợi gì, nói đi?

Cô Tuyết đập tay xuống giường:

– Chỉ có một mình chị Mai hiểu được tâm sự của con mà thôi. Nói cho me nghe, con sợ mất nhiều thì giờ, chuyện này dài lắm.

Me ngạc nhiên, cau đôi lông mày để vơ vẩn đoán. Một lát, me hỏi:

– Hay là con đã nghe thấy bên bà cụ Huyện họ nói ra nói vào thế nào chăng?

Cô Tuyết nguẩy vai một cái:

– Không phải! Không phải đâu!

– Hay là con nghe ai nói thằng tham có nhân tình nhân ngãi mà con muốn lảng ra?

– Không phải! Khổ lắm. Me cứ nghi oan cho người ta mãi.

Me nóng ruột, gắt:

– Thì chuyện gì mà dài mới được chứ? Không phải chuyện dính dáng đến cuộc nhân duyên của cô, thì còn là cái gì nữa!

Cô Tuyết nằn nì:

– Thôi, me đừng hỏi, vô ích. Để rồi con nói với chị Mai…

Me mát mẻ:

– Thế ra cô quý bạn hơn me!

Cô Tuyết vội đỡ lời:

– Không phải thế. Con buồn về chuyện riêng của con. Chỉ có mình con và chị Mai hiểu mà thôi.

Me lại nghĩ ngợi một lát, rồi hỏi gặng:

– Hay là bên ấy người ta nghe lời đồn đại, mà cho rằng nhà ta đổi ý kiến thế nào chăng, mà con buồn? Nếu thế thì rồi me đến nói chuyện cho người ta hiểu, chứ việc gì phải nghĩ ngợi?

Cô Tuyết thở dài, lắc đầu:

– Phiền quá! Me hỏi mãi!

Me ghé vào tai, hỏi nhỏ cô:

– Hay là tham nó thay lòng đổi dạ?

Cô Tuyết ngồi nhổm dậy, chắp hai tay:

– Lạy me! Lạy me! Me đừng nghĩ ngợi xa xôi. Me mặc kệ con. Con đã bảo me không hiểu được, thì me hỏi làm gì kia chứ?

Thấy cô một mực không nói, me vừa bực mình, vừa thương con. Quái, cô con cưng của me nào có phải người gan góc, kín đáo? Cô giận gì me? Hay cô đã yêu ai? Hay là cô không bằng lòng người mà me đã chọn cho cô? Hay cô đã tự kén được một người nào hơn món ấy mà nay làm nũng để bắt đền me? Một câu chuyện chỉ bạn biết, thì quyết là chuyện tâm sự. Tâm sự đau đớn, đau đớn như vẫn thường xẩy ra ở Hà thành hoa lệ này, đến nỗi phải cầu đến hộp thuốc phiện, đến dải lụa đào, đến dòng nước, để thoát ly cõi đời, thì là đau đớn to lớn đấy. Phải giải cái đau đớn ấy đi.

Thế là nghĩ khôn chả nghĩ, me cứ nghĩ dại. Me đâm lo, rồi nước mắt chạy quanh.

Me bèn để cho con gái nằm một mình. Me sai con Sen đi mời cô Mai đến chơi ngay. Me định khi cô Mai đến, me sẽ đứng nấp một chỗ, để nghe lỏm câu chuyện đôi bạn thủ thỉ với nhau, thì mới biết được sự thực.

*
*     *

Cô Tuyết còn buồn lắm. Cô vẫn trằn trọc và thở dài. Cô với tay lấy quyển báo, mở đến trang tiểu thuyết. Rồi chẳng đọc được chữ nào, cô lại thút tha thút thít. Nước mắt giàn giụa thấm ướt cả một góc gối. Cô đặt báo xuống, rên rỉ:

– Vân chết! Trời ơi!

Rồi rưng rức, cô khóc ra tiếng.

Bỗng tiếng gót giày cô Mai thoăn thoắt ở nhà ngoài. Cô Tuyết hớn hở như cá gặp nước. Cô chùi nước mắt gọi:

– Chị Mai, tôi nằm đây.

Gặp đúng người để giãi tỏ nỗi lòng, cô Tuyết mừng rỡ, nhỏm ngay dậy. Cô vớ tập báo đưa bạn, và lau láu nói:

– Vân chết rồi, chị ạ! Thương hại quá, chị nhỉ! Chẳng biết rồi sau Lục có lấy Bách không? Gớm! Mình xem đến chỗ tả Vân chết, mà mình buổn- buồn- buồn là!

1935




Mời đọc Bản chụp dạng ảnh



Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
Trong Nguyễn Công Hoan Truyện Ngắn Chọn Lọc (NXB Hội Nhà Văn 2005 - Trọn Bộ 2 Tập)


Tham khảo: Các bài viết liên quan

0 comments:

Đăng nhận xét

[im]your image url..[/im]
[youtube]your video url..[/youtube]
[si="10"]your text[/si]
[co="red"]your text[/co]
〈div style=""〉 TEXT〈/div〉