Ads 468x60px

.

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Thủ tiêu tù chính trị



Minh họa: Kho tàng truyện hay

Mời nghe đọc
Mời nghe đọc tại - Internet Archive
Diễn đọc: 1. Hồng Ngọc | 2. Mắm tôm | 3. Phú Thăng | 4. TV DKD

Mời nghe đọc tại YouTube - #nguyenconghoan
2 kênh 2 video

Mời đọc Bản đánh máy

Thủ tiêu tù chính trị

Nguyễn Công Hoan


Chắc chúng ta chưa quên thủ đoạn đê hèn của thằng đại Việt gian Nguyễn Văn Thiệu đối với các cán bộ chính trị của ta bị nó giam giữ. Thằng khốn nạn sợ tù chính trị hơn cả sợ ánh sáng mặt trời. Cho nên, sau khi Hiệp định ban được ký kết, không những nó không trả tự do cho chính trị phạm, mà còn bắt thêm. Rải rác ở hàng nghìn nhà giam của nó, có tới hai trăm ngàn người. Để đối phó với dư luận trong nước và ngoài nước vạch trần tội ác này của nó, nó dùng nhiều thủ đoạn. Hoặc đổi hồ sơ chính trị phạm ra thường phạm. Hoặc bí mật di chuyển anh em từ nhà lao này đến nhà lao khác thật xa. Hoặc lén lút thủ tiêu anh em để tung tin là anh em đi trốn.

Do thế, có một chuyện như sau:

Một đêm, ở trong xà-lim tại phủ đặc ủy trung ương tình báo, anh Nguyễn Đình Thời đương thiu thiu ngủ. Bỗng nhiên nghe tiếng lạch xạch khóa. Anh mở mắt ra. Ba tên ngụy bước vào. Một tên anh trong rõ là đại úy tay cầm khẩu súng lục chĩa vào anh. Anh chưa kịp nhìn hai tên kia, thì mắt đã bị bịt kín, và hai tay bị còng. Chúng ra lệnh cấm anh nói. Anh hiểu ngay. Anh sẽ bị dẫn đi. Đi đâu? Làm gì? Anh chưa biết. Chúng lôi anh đi theo chúng. Bảo anh bước chân lên bậc. Rồi bảo anh ngồi. Thấy cái nệm, anh biết là ở trong xe ô tô.

Xe chạy.

Trong giờ giới nghiêm, đường phố thật im ắng. Tay anh bị còng nên không thể sờ soạng xem cạnh anh còn có ai ngồi nữa không. Anh vờ ho để đánh tiếng, nhưng không có tiếng ho trả lời. Những lúc xe quặt bên phải, quặt bên trái, làm người anh nghiêng đi, anh có biết và đoán được đường. Nhưng rồi người anh không bị nghiêng nữa: Xe đã ra ngoài thành phố, đương phóng trên con đường thẳng. Chừng mười lăm phút sau, anh nghe thấy một xe ô-tô vượt xe anh. Rồi anh bị xô mạnh ra đằng trước. Vì xe đỗ và chắc phải hãm máy đột ngột.

Có tiếng nói của hai người:

- Xe đại úy Quân đưa tên Nguyễn Đình Thới đi phải không?

- Thưa đại tá, đúng.

- Đại úy được lệnh nào?

- Thưa lệnh của tướng Quang.

- Trời ơi! ông Đặng Văn Quang làm ăn thế này thì chết cả. Lệnh đâu? Cho tôi xem.

- Thưa đây.

Yên lặng. Chắc tên đại tá đương đọc lệnh. Anh Thới chưa hiểu cái gì sẽ xảy ra.

- Được. (tiếng tên đại tá). Đến địa điểm 14. Đúng. Nhưng tôi lạ, sao tướng Quang lại giao cho đại úy làm việc này. Nguyễn Đình Thới là một thằng rất nguy hiểm. Tra tấn đến nhừ thế mà không chịu khai báo. Nó còn dám chửi từ tổng thống trở xuống là quân bán nước. Nó lại xúi giục bạn bè nó chống đối ta quyết liệt. Thế mà ông Quang giao nó cho ông?

Anh Thới biết ngay là chúng đưa anh đi đâu và làm gì. Chốc nữa xác anh sẽ bị dìm xuống nước. Anh nghĩ sẵn những câu thật đàng hoàng để chửi mắng và dạy dỗ chúng nó trước khi anh nhắm mắt.

- Buổi chiều (tiếng tên đại tá) tôi đã bàn với ông Quang là giao việc này cho người khác, mà sao ông ấy thay đổi ý kiến, lại không cho tôi biết.

- Thưa đại tá, tôi không làm nổi hay sao?

- Làm nổi thì ai cũng làm nổi, nhưng phải là người được tin cậy trăm phần trăm.

- Vậy là các ngài không tin cậy tôi?

- Đại úy không có quyền chất vấn điều đó. Tôi, đại tá đặc trách chính trị phạm tại phủ đặc ủy trung ương tình báo của chính phủ Việt Nam Cộng hòa, ra lệnh cho đại úy Quân phải trao tên chính trị phạm Nguyễn Đình Thới cho tôi.

- Thưa đại tá.

- Không dài dòng. Tôi chịu trách nhiệm trước tướng Quang và tổng thống Thiệu.

Nghe đến đây, anh Thới hiểu thêm:

- Một thằng cấp trên tranh công của thằng cấp dưới. Vì thằng này không ác ôn, không thâm thù cách mạng bằng nó. Chính nó phải tự tay bắn người cán bộ cách mạng mới hả dạ, và để tin là người ấy đã chết thật. Thằng Mỹ tung ra hơn ba trăm tỷ đô-la vào miền nam để biến bọn tay sai thành thú vật giữ quyền lợi thực dân cho nó. Anh thở dài. Cũng một kiếp người Việt Nam!

Anh bị dẫn xuống đường, rồi lên xe khác.

- Thưa đại tá, đại tá có cần chúng tôi đi theo không?

- Cám ơn ông, không cần. Tôi có đủ cả rồi. Ông về, mai báo cáo với tướng Quang.

Xe mở máy, xe này êm hơn xe kia. Chạy nhanh hơn xe kia. Thế này chỉ có một mình anh bị đem đi thủ tiêu. Ngồi cạnh anh, hẳn có lính. Không rõ ai lái xe. Nếu là chính thằng ác ôn? Anh có thể giơ cao cánh tay có còng sắt đập mạnh vào đầu nó thì nhất định nó phải chết. Nhưng có đúng nó lái xe hay lại một người khác? Mà có đúng là anh ngồi ngay phía sau nó, để đập trúng vào đầu nó? Nó chết, anh sẽ bị tụi nó bắn liền. Anh cũng chết. Nhưng đã trừng trị đích đáng được một thằng phản quốc, phản cách mạng, phản nhân dân. Song, thế ngộ không phải nó? Thế ngộ không trúng nó? Thế ngộ đập vào chỗ không người? Trong chiến tranh, anh nghĩ vấn đề quan trọng không phải là chiếm giữ đất đai, mà chiếm giữ được con người. Lòng người thuộc về bên nào thì bên ấy thắng. Bên cách mạng được lòng dân. Chỉ có một số ít bị đô-la mua chuộc mới theo địch. Bên cách mạng cũng chỉ có một số ít bị cầm tù. Nhưng lòng cán bộ không bị cầm tù mà trái lại, còn tháo cũi sổ lồng chê không ít đầu óc người của bên địch. Bọn này dễ giác ngộ. Vì ít ra một đôi khi họ cũng thấy tủi nhục của một người dân mất nước.

Xe bon bon chạy. Chừng được nửa giờ, thì đi chậm lại, rồi dừng bánh. Rồi bóp còi. Có tiếng cánh cổng sắt mở. Anh Thới biết là đến nơi. Bỗng có tiếng rít của một con chó. Rít cái kiểu mừng. Anh ngạc nhiên không đoán ra là thế nào.

Xe lăn bánh trên sỏi. Rồi đứng.

Anh bị dẫn xuống.

Lên ba bậc, thì chân anh thấy êm êm, như giẫm trên lượt thảm. Anh theo lên thang gác. Anh đếm xem bao nhiêu bậc. Bậc trải đệm. Có cảm giác như giạ. Đúng là cái nhà. Nhà sang trọng. Nhà sang trọng này phải là từ tiền của Mỹ xây nên. Anh nghĩ đến tên đại tá. Cái thằng này cũng từ tiền của Mỹ nhào nặn. Cho nên nó vì tiền của Mỹ mà tranh lấy việc đền ơn quan thầy.

Có tiếng khóa mở cửa. Anh đi dăm bước nữa, thì tên đại tá bảo anh ngồi. Ghế có đệm lò xo.

Mắt anh được cởi miếng vải bịt. Tay anh được tháo còng. Tối quá. Anh chẳng trông rõ gì. Nhưng anh nghe rõ tiếng nói thì thầm:

- Nhà này là cơ sở của ông. Ông yên tâm ở đây bồi dưỡng vài bữa cho lại sức. Chừng nào ông muốn đi thì ông bảo.

Anh sửng sốt. Cố nhìn mặt con người mà từ nãy đến giờ anh nghĩ lầm. Nhưng không thể rõ. Anh hỏi:

- Nghĩa là ông đã cứu tôi thoát khỏi tay của Mỹ - Thiệu? Ông không sợ hậu quả của việc ông làm?

- Làm theo lương tâm thì không sợ. Kẻ sợ là bọn Mỹ - Thiệu.

Nói dứt lời, người ấy ra. Anh không biết mặt mà cũng không kịp hỏi tên. Anh nghe thấy tiếng ô-tô mở máy. Rồi tiếng xa dần...


20-11-1975

Mời Đọc/Lấy về Bản chụp dạng PDF
Trong Nguyễn Công Hoan - Truyện Ngắn Chọn Lọc - (NXB Hội Nhà Văn 2005 - Trọn Bộ 2 Tập)


Tham khảo: Các bài viết liên quan

0 comments:

Đăng nhận xét

[im]your image url..[/im]
[youtube]your video url..[/youtube]
[si="10"]your text[/si]
[co="red"]your text[/co]
〈div style=""〉 TEXT〈/div〉